Tiểu Bảo lấy một tờ giấy đưa cho Lệ Kình Liệt, cậu nhóc mở to đôi mắt tò mò hỏi.
Lệ Kình Liệt nhìn tờ giấy đỏ tɾong tay, trên đó viết bí quyết sinh con gái, mảnh giấy này có chút quen mắt. Anh nhớ tới đêm đó nhìn thấy Nguyễn Tử Mạt cầm nó trên tay, vẻ mặt có chút lo lắng.
"Đây là đồ của ai?"
Mặc dù tɾong lòng Lệ Kình Liệt đã có suy đoán, nhưng anh vẫn quyết định hỏi cho rõ.
"Của mẹ."
Khi Tiểu Bảo nói từ "mẹ", vẻ mặt của cậu nhóc rất lúng túng, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêụ
Khóe môi Lệ Kình Liệt cong lên, quả nhiên là của cô.
Cô vẫn còn yêu anh rất nhiềụ
Còn muốn sinh con gái cho anh rồi.
Nguyễn Tử Mạt từ tɾong phòng đi ra, nhìn thấy Tiểu Bảo cầm bài thuốc gia truyền ""Bí quyết sinh con gái"" của cô chạy khắp nơi, lông mày cô nhảy dựng lên, nhanh chóng chạy tới, ""Cái đồ nghịch ngợm này, sao con lại cầm tờ giấy này.""
Cố bước tới giật lấy bài thuốc gia truyền ""Bí quyết sinh con gái"" tɾong tay Tiểu Bảo, cô tuyệt đối không thể để Lệ Kình Liệt nhìn thấy, nếu không sẽ xảy ra hiểu lầm lớn.
""Hai người đang làm gì vậy?""
Giọng nói trầm thấp của Lệ Kình Liệt từ ngoài cửa truyền đến.
Nguyễn Tử Mạt nhanh tay vo tờ giấy thành một cục, nhét vào túi, cười nói ""Không có gì.""
Lệ Kình Liệt bước tới, chỉ bước mấy bước đã đứng trước mặt hai mẹ con.
Anh ngồi xổm xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói với Tiểu Bảo ""Tay mẹ con bị thương, con không được chạy lung tung tɾong nhà, dễ va vào mẹ làm mẹ ngã, sẽ khiến tay mẹ bị thương nặng̝ hơn.""
""Dạ, con không chạy lung tung nữa ạ.""
Tiểu Bảo ưởng ngực, nghiêm túc đảm đảo.
""Ngoan ""
Lệ Kình Kiệt xoa đầu Tiểu Bảo.
Lúc này anh mới ngẩng đầu nhìn về phía Nguyễn Tử Mạt, Nguyễn Tử Mạt thấy anh đang dạy bảo Tiểu Bảo, bất ngờ bị đôi mắt đen của anh nhìn sang khiến tim cô không khỏi đập ma͙nh.
Đôi mắt có một sức hút kì lạ, anh nghiêm túc nhìn cô, khiến cô có một loại ảo giác, giống như cô là toàn bộ thế giới của anh.
Lông mi Nguyễn Tử Mạt run rẩy giống như cánh bướm, cô đang định quay đầu tránh đi ánh mắt của Lệ Kình Liệt thì Lệ Kình Liệt đứng lên, đi về phía cô, cau mày nhìn cô, lo lắng hỏi, ""Còn đau không?""
Nhớ đến tối qua cô nũng nịu nói một tiếng ""Đaú", khi đó còn nghĩ cô làm nũng, bây giờ nhìn dáng đi kỳ lạ của cô, mới ý thức không phải là cô làm nũng, có thể là hôm qua bị anh dày vò quá độ, thực sự đã làm cô đaụ
Khuôn mặt Nguyễn Tử Mạt đỏ bừng vì xấu hổ, cô vừa xấu hổ vừa tức giận trừng mắt nhìn Lệ Kình Liệt, sao anh có thể không biết xấu hổ ở trước mặt đứa nhỏ hỏi vấn đề này.
Đối mặt với ánh mắt trách móc của Nguyễn Tử Mạt, một cái đầu tò mò khác xuấthiện bên cạnh họ, Lệ Kình Liệt cũng ý thức được đề tài này không ổn, anh ho nhẹ một tiếng, đưa tay đẩy cái đầu nhỏ ở giữa sang một bên.
""Ba, ba đẩy con làm gì? Có gì con không thể nghe được sao?""
Tiểu Bảo mất mãn chu môi, tức giận nói.
""Con nít đừng hỏi nhiềụ""
Nguyễn Tử Mạt cầm lấy đĩa mận khô trên bàn đưa cho Tiểu Bảo ăn.
Tiểu Bảo có đồ ăn, cũng không hỏi đến chuyện lúc nãy nữa.
Ánh mắt sâu xa của Lệ Kình Liệt rơi trên lưng Nguyễn Tử Mạt, ngỏ giọng hỏi ""Có muốn tôi đưa cô đến bệnh viện khám bác sĩ không.""
""Không cần.""
|
/1529
|

