Tiểu Bảo nhìn thấy Nguyễn Tử San muốn đánh Nguyễn Tử Mạt thì khuôn mặt mũm mĩm lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng cơ thể vẫn tiến lại gần Nguyễn Tử Mạt.
Cơ thể Lệ Tĩnh San cứng đờ, đứng tại chỗ một lúc lâu mới chậm chạm quay trở lại phòng khách.
Vẻ mặt của Lệ Kình Liệt vô cùng lạnh lùng, ""Ai dạy em cầm chổi đánh chị dâu?""
""Anh, người đàn bà mập mạp chết tiệt này lén anh ngɵạı tình với đàn ông khác ở bên ngoài, em là vì anh mới dạy dỗ cô ta, nếu là trước đây thì cô ta đã bị nhốt vào chuồng lợn thả trôi sông rồi, giờ em chỉ đánh cô ta một chút thì có làm sao.""
Nhắc đến chuyện này, Lệ Tĩnh San lại tức giận nhìn về Nguyễn Tử Mạt.
""Lệ Tĩnh San, em thu dọn hành lý về với cha mẹ đi, ở nhà giúp đỡ cha mẹ.""
Lệ Kình Liệt nhìn về phía Lệ Tĩnh San, tɾong ánh mắt tràn ngập sự thất vọng, đến lúc này, cô ta còn muốn trốn tránh trách nhiệm, không nhận ra lỗi lầm của mình, cô ta thật sự bị người nhà chiều hư rồi.
""Anh, rõ ràng là người phụ nữ này làm sai, cô ta lén có đàn ông khác ở bên ngoài, em giúp anh trút giận, tai sao anh lại đối xử với em như vậy..........""
Lệ Tĩnh San khó tin nhìn về phía Lệ Kình Liệt.
Tại sao anh trai cô ta lại bênh vực người phụ nữ kia.
""Cô ấy không có đàn ông khác ở bên ngoài, từ nay về sau cấm em được nói bậy"".
Ánh mắt Lệ Kình Liệt nghiêm nghị, lạnh lùng quát lớn.
Lệ Tĩnh San còn muốn mở miệng nói.
Lệ Kình Liệt lại nói lần nữa, ""Sáng sớm mai, em trở về đi, lần sau trở về anh sẽ thông báo lại cho cha mẹ.""
Trong lời nói lộ ra sự uy nghiêm khiến người khác không thể nói chen vào.
Lệ Kình Liệt đứng lên, đi ra ngoài, xem chừng là muốn gọi đïện về nhà thông báo.
Nguyễn Tử Mạt có chút bất ngờ, Lệ Kình Liệt sẽ đưa em gái về quê, Lệ Tĩnh San vất vả lắm mới có thể đến đây một chuyến thăm người thân, cô nhìn ra được Lệ Kình Liệt rất vui, cũng khá dung túng cho Lệ Tĩnh San.
""Rầm.""
""Rầm.""
Lệ Tĩnh San đập ma͙nh hai chén trà lạnh xuống đất, cô ta tức giận đến méo mặt, hung dữ trừng Nguyễn Tử Mạt, ""Có phải bây giờ đuổi được tôi đi rồi, cô rất vui không?”.
Đôi môi đỏ mọng của Nguyễn Tử Mạt cong lên, ""Đương nhiên là vui rồi.""
""Cái gì ""
Lệ Tĩnh San sửng sốt, không nghĩ tới Nguyễn Tử Mạt lại nói trắng ra như vậy.
Nguyễn Tử Mạt chậm rãi đứng lên, ""Cô sắp rời đi rồi, tôi có quà muốn tặng cho cô.""
""Tôi mới không cần món quà thối của cô, cút ngay.""
Lệ Tĩnh San hướng về phía Nguyễn Tử Mạt hét to hơn.
""Nhất định phải nhận, đây là lễ nghĩa, phải có qua có lại.""
Trên mặt Nguyễn Tử Mạt lộ nụ cười tao nhã, cô giơ tay lên, ""Chát chát"" hai cái trên mặt Lệ Tĩnh San.
Tiểu Bảo ""Oa"" một tiếng mở to miệng, ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Nguyễn Tử Mạt.
""Cô, cô dám đánh tôi.""
Lệ Tĩnh San ôm hai má đau nhức, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Tử Mạt giống như thấy quỷ.
Nguyễn Tử Mạt giơ tay lên, vẫn là nụ cười chói mắt đó, ""Có muốn tôi xác nhận lại tặng quà cho cô nữa lần nữa không?""
""Cô không sợ tôi nói cho anh trai tôi biết sao?""
Lệ Tĩnh San nghiến răng nghiến lợi hét vào mặt Nguyễn Tử Mạt.
""Tại sao tôi phải sợ, cô đuổi the0 đánh tôi lâu như vậy, tôi chỉ là đáp lại chút lễ mà thôi.""
Nguyễn Tử Mạt lạnh nhạt khinh thường.
""Con khốn.......""
|
/1529
|

