Nguyễn Tử Mạt nghe tiếng động nhìn qua, thấy vẻ mặt tức giận của Lê Tĩnh San, cô ta lại phát điên gì vậy, thật là phiền mà.
""Người đàn bà mập mạp chết tiệt kia, tôi đã biết hết bí mật của cô rồi.""
Lệ Tĩnh San nghiến răng nghiến lợi trừng Nguyễn Tử Mạt.
Nguyễn Tử Mạt nghe được những lời này thì có chút bối rối, cô ta đã biết bí mật gì của mình?
""Người đàn bà mập mạp chết tiệt kia, khó trách cô đồng ý ly hôn với anh trai tôi, hóa ra là cô ở bên ngoài tìm người đàn ông khác, cô là đồ không biết xấu hổ, đã kết hôn mà còn ra ngoài tìm đàn ông khác ngɵạı tình, hôm nay tôi thay gia đình tôi dạy cô một bài học, để cho cô biết nhà tôi không dễ bắt nạt như vậy đâụ""
Lệ Tĩnh San lấy cây chổi từ tɾong góc, tức giận nhào về phía Nguyễn Tử Mạt.
Nguyễn Tử Mạt nhìn cánh tay bị bó thạch cao, cánh tay này bị thương không đúng lúc, nếu không cô đã đè mặt Lệ Tĩnh San chà sát xuống đất rồi.
Bây giờ Nguyễn Tử Mạt chỉ có thể né tránh, cô còn một tay nhưng không thể đánh lại Lệ Tĩnh San.
Lệ Tĩnh San cầm chổi nhào về phía Nguyễn Tử Mạt, Nguyễn Tử Mạt nhanh chóng né được, ""Bang"" một tiếng, chổi dừng ở vị trí vừa rồi của Nguyễn Tử Mat, đập ma͙nh xuống đất.
Nguyễn Tử Mạt chạy ra sân.
""Cô là tiện nhân không biết xấu hổ, trước đây anh trai tôi từ tɾong nước lũ cứu cô lên, vậy mà cô lại lấy oán trả ơn, ăn vạ anh trai tôi, nếu không phải do cô thì anh trai tôi đã sớm cưới chị Mạn Chi, cô là tiện nhân, phá hoại hạnh phúc của bọn họ.""
Lệ Tĩnh San đuổi tới.
Cô ta dùng chổi đánh Mạt lại lần nữa né được, cái chổi lại ""Bang"" một tiếng, rơi xuống bên cạnh cô.
""Anh trai tôi yêu chị Mạn Chi như vậy, cô lại hại bọn họ không thể đến được với nhau, cô còn dám lén lút ở bên ngoài kiếm đàn ông khác, hôm nay tôi phải đánh chết cô.""
Lệ Tĩnh San giơ chổi lên đuổi the0 Nguyễn Tử Mạt.
Nguyễn Tử Mạt chạy ngoài cổng sân.
""Cô đứng lại cho tôi......""
Lệ Tĩnh San hét lớn.
Nguyễn Tử Mạt ở tɾong lòng thầm mắng một câu, đợi đến khi vết thương bình phục, cô cũng sẽ cầm cái chổi này đánh Lệ Tĩnh San một trận.
Khi cây chổi phía sau sắp rơi xuống người Nguyễn Tử Mạt, Nguyễn Tử Mạt lại rơi vào một lồng ngực rắn chắc, nhanh chóng xoay người lại.
""Bang"" một tiếng, cây chổi đập vào đầu người trước mặt cô.
Nguyễn Tử Mạt ngẩng đầu, vẻ mặt hốt hoảng.
Lệ Tĩnh San đang lớn tiếng chửi bậy cũng choáng váng.
Lần này, Lệ Tĩnh San xuống tay rất nặng̝, trước mặt Lệ Kình Liệt tối sầm.
Nếu anh không nhanh chóng quay lại, không phải người tɾong ngực sẽ hứng chọn cây chổi này sao.
Lệ Kình Liệt ôm Nguyễn Tử Mạt xoay người, đôi mắt đen nhánh đó phóng ra một tia sáng lạnh lẽo, ""Lệ Tĩnh San ""
Lệ Tĩnh San sợ tới mức mặt trắng bệch, thả cái chổi xuống đất.
Sau khi Cố Vân Đình thấy một màn như vậy thì anh ấy lắc đầu, em gái này của lão Lệ thật đáng sợ, hung hãn đến mức có thể cùng lão Lệ ra chiến trường.
Cố Vân Đình biết rõ khuôn mặt mình rất được người ta yêu thích, không dám nhiều lời, sợ bị em gái lão Lệ nhìn thấy, lòng bàn chân anh ấy như bôi mỡ mà nhanh chóng chuồn đi.
Vẻ mặt Lệ Kình Liệt u ám, kéo Nguyễn Tử Mạt trở về phòng khách.
|
/1529
|

