""Tôi biết rồi.""
Nguyễn Tử Mạt nghe ra được Lệ Kình Liệt đang lo lắng cho mình, cô ngẩng đầu nhìn anh, ống tay áo của anh được kéo lên lộ ra một phần cánh tay, đường nét cơ bắp cực kì đẹp, vừa nhìn đã cảm thấy rất ma͙nh mẽ.
Nguyễn Tử Mạt nhớ đến một câu nói ở thời đại trước ""Muốn nâng em lên cao cùng em ôm ấp hôn hít."", Lệ Kình Liệt thật sự có thể thỏa mãn những điều này, có thể dễ dàng nâng người lên bằng một tay.
Xe ieep đi vào đại viện.
Lệ Kình Liệt nhảy xuống xe trước, mở cửa xe cho Nguyễn Tử Mạt, một tay ôm thắt lưng của cô, tay còn lại đỡ dưới chân cô, dễ dàng ôm cô ra khỏi xe.
Với anh, việc bế một người 90 cân là việc vô cùng dễ dàng.
Cảnh Lệ Kình Liệt ôm Nguyễn Tử Mạt ra khỏi xe thì đã bị chị dâu Văn nhìn thấy.
""Hai vợ chồng các người thật ân ái.""
Ánh mắt ái muội của chị dâu Văn quét qua người Lệ Kình Liệt và Nguyễn Tử Mạt rồi cười trêu chọc.
Ân ái? Cô và Lệ Kình Liệt ấy hả?
Không phải là đang nói đùa đấy chứ?
Nguyễn Tử Mạt vô thức ngẩng đầu nhìn Lệ Kình Liệt, đúng lúc Lệ Kình Liệt cũng cúi xuống nhìn Nguyễn Tử Mạt.
Hai người đều nhìn thấy tɾong mắt đối phương có chút không được tự nhiên.
""Nếu muốn ôm thì về nhà mà ôm nhau, làm ở đây sẽ có ảnh hưởng không tốt.""
Chị dâu Văn nhìn thấy ánh mắt bọn họ dính chặt vào nhau thì không khỏi tiếp tục cười trêu chọc.
Nguyễn Tử Mạt lập tức thu lại ánh mắt, dùng cánh tay không bị thương vỗ nhẹ vào tay Lệ Kình Liệt, ""Để tôi xuống, tôi tự đi về nhà.""
Lệ Kình Liệt thả cô xuống, hai người cùng nhau đi về nhà.
Về đến nhà, không thấy Cố Vân Đình và bọn trẻ đâụ
""Tôi đi tìm bọn họ, cũng không biết đã đi đâụ""
Nguyễn Tử Mạt xoay người đi ra ngoài.
Lệ Kình Liệt nắm cổ tay Nguyễn Tử Mạt kéo lại, ""Tôi đi tìm, cô đi vào ngồi đi.""
Nguyễn Tử Mạt nhìn thoáng qua cánh tay bó thạch cao thì không từ chối, "" Anh đưa luôn hai đứa nhỏ nhà Nam Yến về đây luôn đi, tôi đã đồng ý giúp cô ấy trông chừng tụi nhỏ rồi.""
""Ừ.""
Lệ Kình Liệt trả lời rồi cất bước đi ra khỏi nhà.
Nguyễn Tử Mạt trở lại phòng khách ngồi xuống.
Ở cây bên kia Lệ Kình Liệt đã tìm thấy Cố Vân Đình.
Cố Vân Đình đứng dựa lưng vào cây, nhìn bọn trẻ chơi đùa bên tảng đá.
Tiểu Bảo ngẩng đầu lên nhìn Cố Vân Đình, hỏi mười vạn câu hỏi vì sao, ""Chú, vì sao chú không có bảo bảo, ba con đã có con rồi đó.""
""..........""Cố Vân Đình.
Thiến Thiến lập tức đưa tay lên phát biểu, ""Ba tớ cũng có.""
"".........."" Cố Vân Đình.
Đối phó với bọn nhóc này quá khó, những câu hỏi nối tiếp nhau không ngớt.
Không hỏi tại sao bầu trời lại có màu xanh thì lại hỏi tại sao mặt trời lại chiếu sáng, nếu không thì lại hỏi tại sao cây lại hướng lên trên mà không hướng xuống dưới.
Cố Vân Đình thành thật trả lời không biết thì bị bọn trẻ cười nhạo là ngốc, cái gì cũng không biết.
Cố Vân Đình cảm thấy mấy đứa nhóc này đáng bị đánh, anh ấy ngứa tay mà muốn dạy bọn chúng tại sao hoa lại có màu đỏ.
Sau đó tụi trẻ lại không hỏi những vấn đề kì lạ nữa, nhưng vẫn tiếp tục tìm kiếm vấn đề trên người anh.
Tiểu Bảo lại ngẩng đẩu nhìn Cố Vân Đình, ""Chú..........""
""Im miệng, cái gì cũng không được hỏi, cháu còn hỏi bậy bạ nữa thì mẹ cháu ở bệnh viện sẽ không quay về nhà nữa đâụ""
|
/1529
|

