Vợ Xuyên Không Càng Đẹp, Mỗi Ngày Chồng Càng Muốn Sinh Thêm Con

Chương 220

/1529



Mắt Tống Mạn Chi lóe lên, cô ta cười đi qua, ""Tĩnh San, em đến rồi, sao lại không lên kí túc xá của chị.""

Lệ Tĩnh San nhìn thấy Tống Mạn Chi, vẻ mặt chột dạ, có chút bất an, ""Chị Mạn Chi, nếu như em làm sai chuyện gì thì chị cũng không trách em chứ?""

Tống Mạn Chi cười rất dịu dàng, ""Sao có thể vậy được.""

""Anh trai em đã phát hiện em lấy trộm xin ly hôn, còn biết em đã đem đơn xin ly hôn nộp lên trên, chắc chắn lãnh đạo của anh ấy đã thấy đơn ly hôn nên mới trở về chất vấn em, tối hôm đó anh ấy quá dọa người, em nói thế nào cũng không thể lừa được anh ấy nên em đã nói ra chị.""

Lệ Tĩnh San áy náy nhìn Tống Mạn Chi.

Nụ cười trên mặt Tống Mạn Chi không còn.

Khó trách thái độ hôm nay của anh Lệ lại xấu như vậy, hóa ra là bị đồ ngu xuẩn này làm hại.

Bị anh ấy phát hiện, chắc chắn là không ly hôn được rồi.

""Chị Mạn Chi, em, thật sự không cố ý nói ra chị, chỉ là do anh trai em quá lợi hại, em không thể  lừa được anh ấy.""

Tống Mạn Chi lấy lại cảm xúc, cười với Lệ Tĩnh San, ""Chị không trách em.""

Lúc này Lệ Tĩnh San mới yên tâm, trò chuyện cùng Tống Mạn Chi thêm vài câu mới rời đi.

Lệ Tĩnh San vừa đi, khuôn mặt tươi cười của Tống Mạn Chi h0àn toàn biến mất.

Nguyễn Tử Mạt và Lệ Kình Liệt  đi ra khỏi bệnh viện,

Nguyễn Tử Mạt ôm cánh tay bó thạch cao, cô rầu rĩ không vui nhìn cánh tay mình.

""Còn đau sao?""

Lệ Kình Liệt thấy cảm xúc cô không đúng, nhìn cánh tay cô mà quan tâm hỏi.

Nguyễn Tử Mat thở dài  "Không có."

Sau khi uống thuốc giảm đau, không chạm vào miệng vết thương thì sẽ không đau nhức.

Lệ Kình Liệt mở cửa xe, Nguyễn Tử Mạt đang định ngồi lên, còn chưa kịp xoay người thì hai chân đã cách mặt đất, Lệ Kình Liệt ôm lấy cô rồi đặt cô ở ghế phó lái.

Anh đi vòng qua phía trước xe, ngồi vào ghế lái, quay đầu nhìn Nguyễn Tử Mặc  ""Làm sao vậy?""

Nguyễn Tử Mạt nhìn Lệ Kình Liệt, thản nhiên nói, ""Không có gì, chẳng qua bị thương nên tâm trạng không tốt lắm"".

Thật ra không phải là vì tay bị thương mà là vì không thể kiếm tiền nên cô cảm thấy buồn phiền không thôi.

Ánh mắt sâu xa của Lệ Kình Liệt liếc nhìn Nguyễn Tử Mạt, anh biết cô nói dối nhưng cũng không hỏi thêm gì.

Nguyễn Tử Mặc vừa mới quay đầu đã nhìn thấy ở ghế sau có hoa hồng, cô nghi ngờ nhìn Lệ Kình Liệt, ""Sao ở đây lại có một bó hoa hồng.""

Ánh mắt Lệ Kình Liệt lóe lên, mặt anh không đổi sắc nói, ""Đó là đồ của lão Cố, cậu ấy nói phụ nữ đều thích như vậy, nếu cô thích thì lấy đi.""

""..........""Nguyễn Tử Mạt.

Thích thì lấy đi, làm vậy không phải là quá không khách sáo rồi sao.

Nói không chừng Cố Vân Đình đang muốn tặng hoa cho cô gái nào đó.

Sao cô có thể tự tiện lấy đồ của người ta được.

Nguyễn Tử Mạt không để ý đến Lệ Kình Liệt.

Mặc dù Lệ Kình Liệt đang lái xe, nhưng mắt anh vẫn luôn chú ý đến cô.

Cô không lấy là không thích sao?

Lệ Kình Liệt nhướng mày.

Lão Cố còn nói phụ nữ đều thích thứ này, quả nhiên không thể nghe lời cậu ấy, đúng là một ý tưởng tệ.

""Từ giờ tay cô không được đụng vào nước, cần phải phải chú ý một chút.""

Lệ Kình Liệt liếc mắt nhìn cánh tay bó thạch cao của Nguyễn Tử Mạt, giọng nói không còn lạnh lùng như khi ở quân đội mà có phần nhẹ nhàng hơn.




/1529

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

Chính sách bảo mật

Điều khoản sử dụng

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status