Vợ Xuyên Không Càng Đẹp, Mỗi Ngày Chồng Càng Muốn Sinh Thêm Con

Chương 217

/1529



Nguyễn Tử Mạt đội mũ rơm chạy ra ngoài tìm.

Hỏi mấy chị dâu ở đại viện cũng không ai biết.

Cho đến khi hỏi chị dâu Văn mới biết được  ba đứa trẻ đã đi the0 một đám trẻ đến chân núi phía sau chơi.

Nguyễn Tử Mạt nói cảm ơn xong, liền đi về phía ngọn núi sau đại viện.

Từ xa đã nhìn thấy một đám trẻ con đang chơi đùa.

Đến gần một chút lại nghe được tiếng khóc khàn khàn xé phổi của một đứa trẻ.

Khóc thành như vậy, đứa trẻ này lại quậy cái gì rồi.

Trong lòng Nguyễn Tử Mạt có một dự cảm không lành, đến khi đi tới trông thấy thì cô sợ tới mức hồn vía bay khỏi cơ thể.

Có vài đứa trẻ đã leo lên cây lấy trứng chim.

Khải Khải đã leo lên cây.

Khải Khải ở trên cây còn chưa nói, Tiểu Bảo cũng đã leo lên cây, cậu nhóc đã leo lên cây cao hơn 4 mét, hai tay hai chân ôm một cành cây, ở trên đó sợ hãi mà khóc.

Hai đứa nhỏ lớn hơn một chút và Khải Khải muốn cứu Tiểu Bảo, nhưng bọn chúng đều là con nít, sức lực cũng không nhiều, không giúp Tiểu Bảo được gì, mà chỉ ở một bên cuống cuồng.

Thiến Thiến đứng ở dưới khóc, cô bé nhìn thấy cây rất cao, sợ anh trai và Tiểu Bảo ngã xuống.

Nguyễn Tử Mạt trông thấy cảnh này, tức giận đến nổ phổi, nếu như Tiểu Bảo rơi từ trên đó xuống  sẽ trở thành cái ‘bánh bao máu’.

Một đứa trẻ nghịch ngợm nếu không được dạy dỗ bằng đòn roi thì thật sự sẽ có một ngày leo lên nóc nhà lật ngói, chuyện gì cũng có thể làm ra.

Nguyễn Tử Mạt nhìn về phía trên cây, hét lớn, ""Trên cây nguy hiểm lắm, mấy đứa nhanh xuống đi.""

Những đứa trẻ kia đã từng nhìn thấy dáng vẻ đánh nhau của Nguyễn Tử Mạt nên rất sợ cô, bây giờ lại nhìn thấy vẻ mặt khó coi của cô thì đều ngoan ngoãn nghe lời mà leo xuống.

Tiểu Bảo nghe thấy giọng Nguyễn Tử Mạt liền quay đầu nhìn về phía cô, cành cây rung rung, Tiểu Mạt sợ đến mức khóc lớn, nước mắt rơi như mưa.

Nguyễn Tử Mạt thì thấy dáng vẻ của Tiểu Bảo thì có chút dở khóc dở cười, sao khi leo lên không biết sợ, bây giờ lại sợ.

Khải Khải còn ở trên cây chưa leo xuống, cậu bé có chút bối rối hết nhìn Tiểu Bảo lại nhìn Nguyễn Tử Mạt, ""Tiểu Bảo em ấy, em ấy không thể xuống được"".

""Cháu xuống trước đi.""

Nguyễn Tử Mạt cau mày nói với Khải Khải.

Khải Khải cũng hiểu được người lớn sẽ có cách, cậu nói với Tiểu Bảo  ""Em đừng khóc, mẹ em sẽ nhanh cứu được em thôi.’’

Nói xong những lời này, Khải Khải nhanh chóng leo xuống.

Nguyễn Tử Mạt nhìn Tiểu Bảo trên cây, không thể đợi thêm được nữa, nếu như Tiểu Bảo nắm không chắc mà bị ngã xuống thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Cô buộc tóc lại, cởi g͙iày, phòng ngừa khi leo lên cây sẽ bị trơn trượt, sau đó nhanh chóng leo lên cây.

Tiểu Bảo leo quá lệch, nhánh cây ở bên kia cũng rất nhỏ, Nguyễn Tử Mạt chọn một nhánh cây lớn nhất, một tay nắm lấy cành cây phía trên mà thận trọng bước qua.

Sau khi đến gần Tiểu Bảo, Nguyễn Tử Mạt từ từ cúi người, muốn ôm Tiểu Bảo, nhưng khi cô vừa xoay người, cành cây đã rung lắc dữ dội, cành cây càng lúc càng uống cong, còn phát ra tiếng răng rắc, dường như có thể hãy bất cứ lúc nào.

Tim Nguyễn Tử Mạt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vừa ôm Tiểu Bảo thì nghe ""rắc"" một tiếng, Nguyễn Tử Mạt biết rõ thôi xong rồi.




/1529

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

Chính sách bảo mật

Điều khoản sử dụng

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status