Cành cây sắp gãy, Nguyễn Tử Mạt ngay lập tức xoay người lại, mặt hướng lên trên, ôm Tiểu Bảo vào lòng, lưng cô đập xuống đất rất ma͙nh.
Cũng may chỗ cô ngã xuống có bụi cỏ, mặt đất ẩm ướt tương đối mềm nên không phải chịu đau quá nhiều, nhưng không may tay cô đã đập vào tảng đá, một cơn đau nhức truyền đến, Nguyễn Tử Mạt đau đến mức trán đổ đầy mồ hôi, cô nhìn cánh tay đã sưng to, chắc là bị gãy rồi.
Vết thương cũ của cô chưa lành, giờ lại thêm vết thương mới.
Vừa rồi Tiểu Bảo vẫn luôn được cô ôm tɾong ngực, chắc là không bị thương gì.
Nguyễn Tử Mạt ngồi dậy, kiểm tra Tiểu Bảo một chút, thấy cậu bé không bị gì, lúc này mới thả lỏng.
Nguyễn Tử Mạt tức giận nhéo mặt Tiểu Bảo, ""Biết sợ rồi sao, để xem lần sau con còn dám leo cao như vậy không, người thì nhỏ mà lá gan thì lớn.
Tiểu Bảo mím chặt miệng, mắt cong lại, sau đó há miệng khóc to, kết quả nhìn nhìn thấy cánh tay của Nguyễn Tử Mạt thì cậu bé liền kiềm nước mắt lại, khuôn mặt mũm mĩm lộ ra vẻ lo lắng, ""Mẹ bị thương.""
""Không sao, chỉ gãy tay thôi, chỉ cần đi bệnh viện là được"".
Mặt mũi Nguyễn Tử Mạt trắng bệch, đau đến mức hàm răng va vào nhau, cô cố gắng nhịn đau, chung quy cũng không thể kêu đau với đứa trẻ này.
Tiểu Bảo nhìn cánh tay cô sưng to thì rất lo lắng, nước mắt lưng tròng, ""Chúng ta nhanh đi bệnh viện tìm bác sĩ”.
""Dì, dì thực sự không sao chứ ạ?""
Thiến Thiến khóc đến mức hai mắt như hồng lồng đèn, cô bé chạy đến, lo lắng hỏi Nguyễn Tử Mạt.
""Không sao.""
Nguyễn Tử Mạt cố gắng chống đỡ, mới có thể đứng trước mặt bọn trẻ không nhe răng trợn mắt vì đaụ
Nguyễn Tử Mạt cau mày, cố gắng chịu đựng, đưa Tiểu Bảo,Thiến Thiến và Khải Khải về nhà, cô muốn tìm một chị dâu quen biết giúp cô trông bọn trẻ, để cô đi bệnh viện gặp bác sĩ.
Khi Nguyễn Tử Mạt và bọn trẻ đi đến cổng đại viện thì có một chiếc xe Jeep đang đi đến.
""Kia không phải là chị dâu sao, sao trông cô ấy giống như đang bị thương vậy?""
Cố Vân Đình ngồi tɾong xe nhìn thấy Nguyễn Tử Mạt.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt Nguyễn Tử Mạt trắng bệch, ôm một tay, phía sau còn có ba củ cải nhỏ đi the0, hình như đã phạm lỗi gì đó, giống ba con chim cút nhỏ, ngơ ngác, không dám lên tiếng.
Lệ Kình Liệt cũng trông thấy, anh lập tức cau mày, ""Dừng xe.""
Cố Vân Đình dừng xe.
Lệ Kình Liệt mở cửa xem, nhanh chóng bước xuống xe rồi đi về phía Nguyễn Tử Mạt.
Nguyễn Tử Mạt nhìn thấy xe, vốn định nghiên người tránh đi, kết quả lại thấy Lệ Kình Liệt đi về phía mình.
Ánh mắt họ chạm nhau giữa không trung.
Lệ Kình Liệt mở miệng hỏi ""Đã xảy ra chuyện gì?""
""Ba ba...........""
Tiểu Bảo nhìn thấy Lệ Kình Liệt, giống như đã tìm được người đáng tin cậy, cậu bé bước đôi chân ngắn của mình, chạy về phía Lệ Kình Liệt.
Tiểu Bảo kéo quần Lệ Kình Liệt, ngước mặt lên, một tay chỉ về phía Nguyễn Tử Mạt, nước mắt cũng rơi xuống, ""Ba, ba mau cứu mẹ đi, tay mẹ bị sưng to, sắp không xong rồi.""
Nguyễn Tử Mạt có chút không nói nên lời, Tiểu Bảo miêu tả cô giống như sắp chết vậy.
Tiểu Bảo khóc đến xé lòng.
Lệ Kình Liệt không thể không dừng lại, nhìn Tiểu Bảo dưới chân mình.
|
/1529
|

