Nghĩ đến đơn báo cáo xin ly hôn đã trình lên, rất nhanh bọn họ sẽ không còn quan hệ vợ chồng, lòng Tống Mạn Chi mới bình ổn trở lại.
Lệ Kình Liệt nói xong, xoay người rời đi.
Tống Mạn Chi đuổi the0, nắm chặt vé xem phim, dịu dàng gọi, ""Anh Lệ, phim sắp chiếu rồi, xem chưa từng xem phim này, anh có thể cùng xem với em một chút không?""
""Đồng chí Tống, tôi đã có vợ, không thích hợp cùng cô xem phim, cô tìm người khác để cùng cô xem phim.""
Lệ Kình Liệt đưa vé xem phim tɾong tay mình cho Tống Mạn Chi, giọng điệu có phần gay gắt.
""Anh Lệ, em chỉ xem anh giống như anh trai của em..........""
Tống Mạn Chi lộ ra vẻ mặt bi thương, một người đứng đó, dịu dàng mềm yếụ
""Chậc, mặc kệ cô xem tôi là gì, nhưng phá hoại hôn nhân của quân nhân thì nhất định sẽ bị phạt, đồng chí Tống cũng muốn thử một lần?""
Giọng nói cà lơ phất phơ từ phía sau truyền đến.
Sắc mặt Tống Mạn Chi tái nhợt, lần này có vài phần tình cảm chân thật.
Cố Vân Đình uể oải bước đến, khóe miệng mang the0 nụ cười ngả ngớn, lạnh lùng nhìn về phía Tống Mạn Chi, cũng may khi anh ấy quay đầu xe, đã thoáng thấy Tống Mạn Chi ở chỗ kiểm tra vé.
Người phụ nữ này xuấthiện ở chỗ này, nhất định sẽ không có chuyện gì tốt.
Anh ấy vội vàng quay lại.
""Đi thôi, chị dâu đang đợi ở nhà.""
Một tay Cố Vân Đình khoát lên vai Lệ Kình Liệt.
Lệ Kình Liệt gật đầu, xoay người rời đi cùng Cố Vân Đình.
Tống Mạn Chi nhìn the0 bóng lưng hai người rời đi, trên mặt có chút lạnh lẽo, phá đi vẻ đẹp mỏng manh trên người cô ta.
nan
Cố Vân Đình ngồi vào ghế lái, lái xe rời đi.
Anh ấy quay qua liếc nhìn Lệ Kình Liệt, ""Tôi đã nói, tâm tư của người phụ nữ kia đối với cậu không đơn giản, cậu còn không tin.""
Lệ Kình Liệt đặt một tay lên cửa sổ xe, anh nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, nhíu mày, ""Tôi không có loại tâm tư đó với cô ta.""
Anh cho rằng Tống Mạn Chi cũng vậy, trước đây khi anh và Tống Mạn Chi gặp nhau, Tống Mạn Chi đối xử với anh rất lạnh lùng, dường như không coi trọng anh, cũng bởi vì tâm nguyện của anh trưởng nhà họ Tống, nên anh mới giúp cô ta vài lần, nhưng chưa bao giờ có hành động gì quá trớn, trò chuyện cũng rất bình thường.
Cố Vân Đình gật đầu, ""Tôi hiểu, nhưng cậu vẫn nên giữ khoảng cách với cô ta.""
""Ừ.""
Vẻ mặt Lệ Kình Liệt lạnh lùng, ánh mắt sâu sa, môi mím thành một đường thẳng, lộ ra vài phần lạnh lùng.
Sau khi biết Tống Mạn Chi có tâm tư với mình, đương nhiên anh sẽ giữ khoảng cách với cô ta, cô ta cần giúp đỡ thì anh sẽ tìm người khác giúp cô.
Cố Vân Đình lái xe đi về hướng đại viện.
Nguyễn Tử Mạt làm một ít bánh bí đỏ và khoai tây chiên cho ba đứa trẻ ăn, lại đưa mỗi đứa một ly trà lạnh rồi cô mới trở về phòng may quần áo.
Ban đầu cô còn nghe tiếng bọn trẻ nói chuyện, nhưng khi cô chuyên tâm may quần áo thì không để ý nhiều, đến khi cô may xong một bộ quần áo, bên ngoài đã không tiếng cười đùa của bọn chúng.
Nhớ đến câu, ""Khi con nít im lặng, quả nhiên là yêu quái"", Nguyễn Tử Mạt lo lắng, cô bỏ miếng vải tɾong tay xuống, đi ra ngoài thì nhìn thấy đồ ăn trên bàn đã hết sạch, nhưng trà lạnh thì một ngụm cũng không uống, tɾong phòng khách cũng không còn bóng dáng bọn trẻ.
Trời nắng như vậy, cũng không biết tụi nhỏ đã chạy đi đâụ
|
/1529
|

