Cố Vân Đình cũng không biết tìm từ đâu ra một bó hoa hồng, đi về phía Lệ Kình Liệt.
Lệ Kình Liệt nhìn bó hoa hồng kia, nhíu chặt mày, dáng vẻ như có thâm thù đại hận, một người đàn ông nên vác súng trên vai, trên tay cầm dao, cầm một bó hoa như vậy, má nó chứ, trông giống cái gì.
Anh mở miệng định từ chối, nhưng nghĩ đến những bông hoa gạo nhỏ đặt trước cửa sổ của phòng cô, anh vẫn lạnh lùng cầm lấy bó hoa kia.
Lệ Kình Liệt lên xe, vặn chìa khóa khởi động xe, phát hiện xe không có phản ứng gì, xảy ra sự cố.
Hôm nay thật đúng là đen đủi.
“Tôi chở cậu đến đó.”
Cố Vân Đình vẫn chưa rời đi, nhìn Lệ Kình Liệt như vậy, lập tức lên tiếng.
“Ừm.”
Lệ Kình Liệt lên xe của Cố Vân Đình.
Cố Vân Đình lái xe đến trước cửa rạp chiếu phim.
Lệ Kình Liệt xuống xe, Cố Vân Đình hạ cửa kính xe xuống, tựa đầu, lớn tiếng nói với Lệ Kình Liệt, “Lão Lệ, cùng chị dâu xem phim vui vẻ, nhớ nói nhiều lời hay nhé.”
Lệ Kình Liệt không để ý đến Cố Vân Đình, đi về phía rạp chiếu phim.
Cố Vân Đình cũng quay đầu xe rời đi.
Lúc Lệ Kình Liệt đi vào cửa rạp chiếu phim, sắc mặt lập tức thay đổi.
Lệ Kình Liệt không nghĩ đến sẽ gặp Tống Mạn Chi ở đây.
Tống Mạn Chi mặc váy màu trắng, trên đầu thắt hai bím tóc, dùng kẹp tóc cố định, trông rất trẻ trung xinh đẹp, giống như một sinh viên đại học.
Cô ta cũng trông thấy Lệ Kình Liệt, liền đi về phía anh, nhìn thấy vết bầm trên mặt anh thì lo lắng hỏi ""Anh Lệ, mặt anh làm sao vậy?""
""Không có gì.""
Lệ Kình Liệt lạnh nhạt trả lời.
""Ừ.""
Tống Mạn Chi lấy ra hai tấm vé xem phim, trên mặt nở nụ cười ngượng ngùng, ""Anh Lệ, chúng ta vào thôi.""
Mắt nhìn thấy hoa hồng tɾong tay Lệ Kình Liệt, vẻ ngượng ngùng trên mặt càng đậm hơn.
""Sao cô lại có vé xem phim này?""
Lệ Kình Liệt nhìn lướt qua vé xem phim, là vé của Cố Vân Đình đưa cho anh, anh không cẩn thận làm đổ mực lên đó.
Nụ cười của Tống Mạn Chi cứng đờ, ""Không phải là anh Lệ tặng vé này cho em sao, muốn mời em đi xem phim.""
Cách đó không xa.
Lâm Nam Yến bị Trương Thiết Quân kéo vào rạp chiếu phim.
""Yến Yến, phim sắp chiếu rồi, em còn nhìn cái gì.""
Trương Thiết Quân thấy Lâm Nam Yến vẫn luôn nhìn ra bên ngoài.
""Em thấy Lệ doanh trưởng và Tống Mạn Chi, hai người họ cũng đến đây xem phim? Người phụ nữ kia thật sự không biết xấu hổ.""
Vừa rồi Lâm Nam Yến còn phấn khích đến rạp xem phim, nghĩ đến Tử Mạt ở nhà giúp cô trông con, không hề hay biết chuyện này, mặt cô có chút xụ xuống.
Tim Trương Thiết Quân bỗng chốc đập ma͙nh, có một dự cảm không lành.
Lâm Nam Yến quay lại nhìn Trương Thiết Quân, hung hăng nhéo anh ấy một cái, chửi một câu, ""Đàn ông đều không phải thứ tốt lành gì.""
""........"" Trương Thiết Quân, mình nào có trêu chọc ai.
Cổng rạp chiếu phim.
""Ai nói?""
Ánh mắt của Lệ Kình Liệt sắc bén, nhìn Tống Mạn Chi trầm giọng.
""Là Tĩnh San nói.""
Tay Tống Mạn Chi nắm chặt làn váy, dường như có chút bị dọa sợ, gương mặt trái xoan rụt rè.
""Đây là của vợ tôi.""
Lệ Kình Liệt cau mày chặt hơn, lạnh lùng nói.
Trong mắt Tống Mạn Chi lóe lên sự kinh ngạc, anh, đây là thừa nhận thân phận Tống Tử Mạt, là muốn chấp nhận Nguyễn Tử Mạt sao?
Không phải bọn họ muốn ly hôn sao?
|
/1529
|

