Nguyễn Tử Mạt chỉ ngón tay vào mặt của anh, nói “Vết thương trên mặt của anh, phải dùng trứng luộc chườm nóng, như vậy thì viết bầm tím sẽ tiêu nhanh hơn, trước đó em đã được cho anh hai quả trứng gà rồi, em đi lấy cho anh.”
Nói xong, cô quên người đi ra ngoài lấy trứng gà.
Cuốn trứng nó vào tɾong khăn mặt, đưa cho Lệ Kình Liệt chườm nóng.
Nhưng nghĩ đến Lệ Kình Liệt việc không nhìn thấy, Nguyễn Tử Mạt đích thân chườm nóng cho anh, lăn trứng lên mặt của anh.
Một bàn tay của Nguyễn Tử Mạt đặt lên vai của Lệ Kình Liệt, cô vẫn còn nhớ bờ vai này tràn đầy vết móng tay của cô, khẽ dừng lại động tác chườm nóng cho anh, do dự một lúc, mới nói “Nếu không em bôi ít thuốc cho vai của anh nhé.”
Lệ Kình Liệt ngước mắt lên, khóe miệng hơi nhếch “Anh không yếu đuối như em nghĩ đâụ”
“Nhưng mà nếu em muốn anh cởi quần áo ra…….”
Những ngón tay thon dài của Lệ Kình Liệt đã đưa lên cổ áo.
“Không, không cần.”
Nguyễn Tử Mạt vội vàng vươn tay nắm lấy bàn tay to kia của anh.
“Ý của anh là nếu em muốn xem miệng vết thương, anh có thể cởi quần áo ra cho em xem, sao em lại căng thẳng như vậy làm gì.”
Vẻ mặt lạnh lùng của Lệ Kình Liệt dịu dàng hơn một chút, sắc mặt cũng không còn khó coi như lúc mới về nhà.
“……” Nguyễn Tử Mạt.
Cô nghi ngờ tên đàn ông này đang cố tình chơi xấu cô.
Sau khi xử lý vết thương cho Lệ Kình Liệt xong, lúc này Nguyễn Tử Mạt mới nhớ ra mình còn chưa xử lý nho.
Nguyễn Tử Mạt đi rửa tay, vội vàng đi làm rượu nho.
Mang những quả nho mua về ra sân, sau khi rửa sạch, Nguyễn Tử Mạt cũng không dám chà ma͙nh, lớp sương trắng trên bề mặt nho là chất lên men tự nhiên, muốn làm được rượu nho cần để lại chúng.
Lệ Kình Liệt đứng dưới mái hiên, nhìn Nguyễn Tử Mạt đứng bên giếng, mái tóc đen dài của cô tùy ý buộc lại, vài sợi tóc dài rơi trên má cô, lại không hề ảnh hưởng đến nhan sắc của cô, trái lại còn khiến cô thêm phần xinh đẹp hơn.
Nhưng lại khiến Lệ Kình Liệt cảm thấy có chút không chân thực, ba tháng trước, Nguyễn Tử Mạt vẫn là một người phụ nữ vô lại, thích la lối khóc lóc gây chuyện, có thể làm ra bất kỳ chuyện đáng xấu hổ nào.
‘Lạch bạch’ Tiểu Bảo từ tɾong phòng chạy ra, đi đến bên cạnh Lệ Kình Liệt, ngẩng đầu nhìn về phía Lệ Kình Liệt, “Bố ơi…….”
Lúc này Lệ Kình Liệt mới rời ánh mắt từ trên người của Nguyễn Tử Mạt về phía Tiểu Bảo, “Sao thế?”
Tiểu Bảo giơ nắm đấm nhỏ về phía Lệ Kình Liệt, đôi mắt to ngấn nước, sáng lấp lánh, “Bố ơi, bố đoán xem tɾong tay con có cái gì?”
Lệ Kình Liệt trở lời hai chữ, “Đồ ăn.”
Hai mắt Tiểu Bảo sáng lên, “Bố ơi, sao bố biết thế?”
Lệ Kình Liệt nhìn về phía Tiểu Bảo, điều này còn cần phải đoán sao, tɾong tay của đứa trẻ tham ăn đều là đồ ăn.
“Bố ơi, con mời bố ăn.”
Tiểu Bảo xòe bàn tay ra, bên tɾong có hai quả mận khô, thằng bé cười hì hì nói với Lệ Kình Liệt.
Trong mắt Lệ Kình Liệt hiện lên vẻ chê bai, bàn tay này của Tiểu Bảo, cũng không biết đã từng cầm cái gì, nói “Không cần, con ăn đi.”
Tiểu Bảo cũng không hề cảm thấy bị chê bai, thằng bé nhét hai quả mận khô vào tɾong miệng.
Lệ Kình Liệt cau mày, bàn tay to nắm lấy cằm của Tiểu Bảo, “Không thể ăn như vậy, nhanh nhổ ra.”
|
/1529
|

