Lệ Kình Liệt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, dáng vẻ cô như vậy…….có giống như không có chuyện gì không?
Cũng không để ý Lệ Kình Liệt sẽ nghĩ như thế nào, Nguyễn Tử Mạt đút mảnh giấy vào túi.
Không biết do tác dụng͟͟ tâm lý hay là điều gì khác, sau khi đút vào tɾong túi, sự chột dạ Nguyễn Tử Mạt cũng giảm đi hơn nửa.
Nguyễn Tử Mạt quay người lại, đón nhận ánh mắt của Lệ Kình Liệt.
Sau khi anh ấy tắm rửa xong đi ra, trên người mặc đồ ngủ, tóc vẫn còn ướt, trên tay anh ấy đang cầm khăn tắm lau tóc.
Nguyễn Tử Mạt nhìn khuôn mặt bầm dập, xanh tím của anh ấy, thật đúng là lãng phí của trời, ỷ vào mình có một khuôn mặt đẹp trai, lại tùy tiện hủy hoại khuôn mặt như vậy.
Nghĩ đến Đêm qua anh ấy đưa cô đến bệnh viện để khám vết thương trên mặt, Nguyễn Tử Mạt cũng cũng không thể coi như không thấy vết thương trên mặt người ta được.
“Em bôi thuốc cho anh.”
Nguyễn Tử Mạt nói với Lệ Kình Liệt, sau đó đi vào phòng.
Cô đều đi đến cửa rồi, nhưng Lệ Kình Liệt vẫn đứng yên tại chỗ.
Nguyễn Tử Mạt đi đến tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Lệ Kình Liệt, chẳng lẽ anh ấy lại sợ cô hạ được anh ấy sao?
Nguyễn Tử Mạt quay lại, cầm lấy cánh tay của Lệ Kình Liệt, nắm tay anh ấy đi về phía trước, vừa đi vừa giải thích “Anh đừng lo, em thật sự chỉ muốn bôi thuốc cho anh thôi.” Sẽ không làm chuyện gì với anh cả.
Ánh mắt Lệ Kình Liệt nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn của Nguyễn Tử Mạt, bàn tay cô rất trắng, trắng đến mức khiến cổ họng anh có chút ngứa, so với da của anh ấy, chẳng khác nào như tuyết rơi trên tay anh.
Nguyễn Tử Mạt mở cửa phòng ra, kéo Lệ Kình Liệt vào tɾong.
Giật dây đèn.
Ánh đèn sáng lên, xua tan bóng tối tɾong phòng.
Nguyễn Tử Mạt kéo một cái ghế đến, bảo Lệ Kình Liệt ngồi xuống, cô đi tìm thuốc.
Lệ Kình Liệt bắt chéo đôi chân dài, ngồi xuống.
Anh nhìn quanh căn phòng vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ này, sàn nhà sạch sẽ không có một hạt bụi, tất cả đồ đạc đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, chăn gối trên giường được gấp gọn gàng đặt vào tɾong góc, trước cửa sổ còn có một chai thủy tinh cắm mấy bông hoa dại không biết tên.
Tuy nhiên, trên chiếc máy may có chút lộn xộn, một cuốn sổ được đặt trên đống vải lộn xộn, còn có một bộ quần áo nho nhỏ, đã gần may xong, anh biết quần áo của Tiểu Bảo đều là do cô may, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy.
Nguyễn Tử Mạt tìm thấy thuốc.
Quay người lại, nhìn thấy Lệ Kình Liệt đang nhìn chằm chằm vào khu vực máy may, Nguyễn Tử Mạt nói “Đây là quần áo may cho Tiểu Bảo, thằng bé lại cao hơn một chút rồi, tay của quần áo trước kia có hơi ngắn, ống quần cũng vậy.”
“Ừm.”
Lệ Kình Liệt thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Nguyễn Tử Mạt, tɾong đôi mắt sâu thẳm lóe lên thứ gì đó.
Nguyễn Tử Mạt bôi thuốc lên miệng vết thương ở khóe môi của Lệ Kình Liệt.
Lúc cô cúi người bôi thuốc cho anh, khoảng cách của hai người rất gần, Lệ Kình Liệt có thể nhìn thấy những sợi lông tơ mềm mại trên gò má của cô, trông có chút dễ thương.
Nguyễn Tử Mạt vừa ngẩng đầu lên, cho mỗi khẽ chạm vào chóp mũi của anh, lúc này cô mới nhận ra khoảng cách giữa hai người họ quá gần, cô lập tức lùi lại phía saụ
Ánh mắt Lệ Kình Liệt nhìn vào mắt của Nguyễn Tử Mạt, đôi mắt của cô sáng ngời tɾong suốt.
|
/1529
|

