Nguyễn Tử Mạt lắc đầu, không nghĩ nữa, dọn dẹp đồ đạc xong thì lại đi mua đồ.
Sau khi mua xong những đồ cần thiết.
Nguyễn Tử Mạt đi dạo trên phố, hiện giờ có tiền tɾong túi, cô có thể mua được nhiều thứ mà mình thích.
Nhìn thấy bên đường có người đang rao bán nho.
Nguyễn Tử Mạt đi đến, nhìn xem, nho tɾong giỏ vừa tròn vừa đầy đặn, thịt như thể muốn nổ tung ra, vỏ nho màu tím rất đẹp mắt, có lẽ là đã chín rồi, bây giờ đang là mùa nho, nho lúc này đều rất ngọt.
Nếu như đem những quả nho này đi làm rượu nho, chắc chắn sẽ ngon lắm đây.
Nguyễn Tử Mạt muốn làm một chút rượu nho để uống, rượu ở chỗ này quá ma͙nh, uống một hớp thôi cũng như muốn cháy cổ họng, cảm giác nóng rát từ cổ lan tràn xuống dạ dày nên cô không thích uống loại rượu như vậy.
Hơn nữa rượu nho cũng rất có lợi cho phụ nữ, có thể dưỡng da, trì hoãn lão hóa, bảo vệ mạch máụ
“Ông chủ, có thể nếm thử những quả nho này không?”
Nguyễn Tử Mạt vẫn cảm thấy chưa yên tâm, sợ quả nho không ngọt, cho nên muốn ăn thử rồi mới mua.
“Được chứ, em gái, những quả nho này đảm bảo rất ngọt, tươi mới, vừa mới hái đấy.”
Ông chủ vui vẻ đồng ý.
Nguyễn Tử Mạt hái một quả nho ở dưới cùng của một chùm nhỏ, chỉ cần quả nho cuối cùng ngọt thì qua nho của cả chùm đều sẽ ngọt.
Lột vỏ nho ra, cho vào tɾong miệng, vừa cắn một miếng, nước nho lập tức bắn ra, rất ngọt, rất tươi mới.
Nguyễn Tử Mạt mua 6 cân nho.
Sau khi mua nho xong, Nguyễn Tử Mạt bắt xe buýt về nhà.
Buổi trưa.
Sau khi ăn xong cơm trưa.
Nguyễn Tử Mạt cầm lấy bản thiết kế, quay về phòng.
Trong phòng có một cái máy may.
Cô bắt đầu cắt vải, may quần áo mới cho Tiểu Bảo, Tiểu Bảo lại cao hơn một chút, đã đến lúc may cho thằng bé hai bộ quần áo mới rồi.
Tiểu Bảo cầm sữa bò chơi tɾong sân với Thiến Thiến.
Hai đứa trẻ ngồi xổm bên bức tường leo đầy hoa tường vi, nhìn đàn kiến đàn chuyển nhà dưới đất.
Hai mắt Thiến Thiến nhìn chằm chằm vào tổ kiến, nói “Con kiến bé xíụ Chúng đều là kiến con sao?”
Tiểu Bảo chỉ vào một con kiến to, nói “Con này to này.”
Thiến Thiến nói, “Vậy nó là kiến ba.”
Cô bé vươn tay chọc con kiến kia.
“Đừng chạm vào, nó sẽ cắn người đó.”
Tiểu Bảo kéo tay của Thiến Thiến ra, đưa sữa bò cho Thiến Thiến uống, thằng bé lại vung tay vung chân hình dung một khoảng cách, “Cậu uống đến đây, tôi uống đến đây.”
Thiến Thiến nuốt nước bọt, cầm lấy sữa bò, uống từng ngụm nhỏ.
Cổng sân bị đẩy ra kêu ‘kẽo kẹt’.
Lâm Nam Yến bước vào tɾong sân, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thiến Thiến đang cầm sữa của Tiểu Bảo để uống.
Cô ấy đi đến, nhẹ nhàng véo lỗ tai của Thiến Thiến “Đó là sữa của Tiểu Bảo, sao con có thể cướp uống chứ.”
“Không cướp.”
Thiến Thiến bị véo lỗ tai, nhưng vẫn ôm lấy bình sữa tɾong tay, không vui bĩu môi nói.
Lâm Nam Yến dắt hai đứa trẻ đi vào phòng khách.
Lâm Nam Yến nhìn thấy dáng vẻ không biết lỗi của Thiến Thiến, cô ấy đang định lên tiếng dạy dỗ Thiến Thiến.
Tiểu Bảo đã đứng dậy nói “Dì Yến, là cháu cho Thiến Thiến uống, chúng cháu cùng nhau uống.”
“Cho dù Tiểu Bảo có đưa cho con thì con cũng không thể uống được, biết chưa, sữa bò đắt như vậy, con nhanh trả lại cho Tiểu Bảo đi.”
Lâm Nam Yến cầm lấy chai sữa bò tɾong tay Thiến Thiến, đưa trả cho Tiểu Bảo.
|
/1529
|

