Cố Vân Đình lấy túi bánh bao chưa ăn xong từ tɾong xe ra, ngồi trên bãi biển, nhìn hai người anh em tốt của mình đánh nhau, cũng không có ý định đứng ra khuyên ngăn.
Qua cuộc đối thoại giữa hai người họ, Cố Vân Đình cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hóa ra người nộp đơn ly hôn của lão Lệ chính là lão Ngụy, anh ấy có chút kinh ngạc, nhưng cũng cảm thấy là chuyện có thể đoán được.
Cố Vân Đình ngồi đó, ăn hết cái bánh bao này đến cái bánh bao khác, nhìn hai người anh em của mình, trên mặt càng nhiều vết bầm tím.
Cứ đánh nhau một để hết giận còn hơn giữ mãi tɾong lòng, gây ra khoảng cách giữa cả hai.
Nếu đánh nhau mà bị người khác phát hiện, cũng chẳng phải chuyện to tát gì, ba anh em họ cùng nhau viết bản kiểm điểm, anh ấy còn có bản kiểm điểm 3000 chữ vẫn chưa viết, một mình viết cũng buồn.
Anh em tốt nên cùng nhau ngồi viết kiểm điểm mới đúng.
Lệ Kình Liệt, Ngụy Cẩm Vinh mỗi người một chân đá đối phương nằm trên bờ cát.
Trên mặt hai người đều đầy vết bầm tím, nằm trên bãi biển thở hổn hển, cũng không thèm cử động.
Nguyễn Tử Mạt bán kem đá bào ở nhà ga, công việc kinh doanh vẫn tốt như trước.
Giang Vân Nhiên mặc âu phục đi đến trước quầy hàng của Nguyễn Tử Mạt, tɾong đôi mắt hồ ly quyến rũ kia nở nụ cười tùy tiện “Bán cho tôi một bát kem đá bào.”
“Một bát hai đồng.”
Nguyễn Tử Mạt liếc nhìn Giang Vân Nhiên một cái, sau đó làm một bát cho anh ta.
Giang Vân Nhiên cười to “Chẳng lẽ tôi còn có thể ăn quỵt của cô 2 đồng được sao?”
“Chẳng có ai nghi ngờ chú cả, tôi chỉ báo trước giá cho chú biết thôi, làm ăn mua bán giữ chữ tín, không lừa gạt ai cả.”
Nguyễn Tử Mạt bình tĩnh nhìn về phía Giang Vân Nhiên.
Gió thổi qua, Nguyễn Tử Mạt có thể ngửi thấy mùi rượu trên người của Giang Vân Nhiên, không biết tên này lại bò ra từ tiệc rượu nào nữa, uống rượu giỏi như vậy, chẳng trách công việc kinh doanh lại tốt đến thế.
Giang Vân Nhiên cầm bát đá bào kia, ăn một miếng, cảm giác lạnh lẽo khiến đầu óc của anh ta có chút choáng váng.
Thật đúng là khá ngon.
Hương vị của sữa đậm đà, mát lạnh, ngon miệng, vị trái cây có thể hòa tan vị béo ngậy của sữa, thảo nào lại có nhiều người mua như vậy.
Cái thằng nhóc giao đá kia, ngày nào cũng kể đi kể lại chuyện đá bào của cô ăn ngon đến mức nào trước mặt anh ta.
Sau khi ăn xong một bát đá bào, mùi rượu trên người của Giang Vân Nhiên cũng đã tán đi rất nhiều, sự tùy tiện tɾong đôi mắt hồ ly kia của anh ta cũng ít đi rất nhiềụ
“Công việc làm ăn này của cô khá tốt đấy.”
Giang Vân Nhiên lấy ra hai đồng đưa cho Nguyễn Tử Mạt.
“Chỉ là một kế sinh nhai nho nhỏ mà thôi, làm sao có thể so sánh được với xưởng trưởng Giang chứ.”
Nguyễn Tử Mạt nhận lấy tiền, nở nụ cười khách sáo với anh ta.
“Nếu cô thấy hâm mộ, có thể đến xưởng kem của tôi để làm.”
Giang Vân Nhiên khẽ cười nhìn Nguyễn Tử Mạt, đôi mắt hồ ly kia khẽ nhếch lên, rất quyến rũ.
“Không cần.”
Nguyễn Tử Mạt từ chối.
Lại có khách đến.
Nguyễn Tử Mạt cũng không hề để ý đến Giang Vân Nhiên, bắt đầu bán hàng.
Giang Vân Nhiên ăn đá bào xong, cũng không rời đi, đứng tựa lưng vào cột đá, nhắm mắt lại, hình như là đang muốn tỉnh rượụ
Sau khi bán hết đá bào.
|
/1529
|

