Cô nằm trên chiếc giường cưới vừa quen vừa lạ ấy, ngây người mấy phút.
Nghiêng đầu nhìn về phía rèm cửa bị kéo kín mít, không biết ngoài kia là nắng ban trưa hay bóng hoàng hôn u ám.
Cô mệt mỏi với tay tìm điện thoại.
Cảm giác tê dại lẫn dư âm kịch liệt đêm qua vẫn còn quẩn quanh trong cơ thể.
Vừa mở máy lên, đập vào mắt là dòng trạng thái của Trần Bối Bối.
Một bức ảnh, trong ảnh là bóng lưng của một người đàn ông đang nấu ăn trong bếp, ai quen biết Tống Kỳ Niên đều có thể nhận ra ngay đó là anh.
"Bốp!" Chiếc điện thoại vừa mua tháng trước bị cô ném thẳng vào tường, chất lượng của nó khá tốt, không hề hấn gì.
"Đồ trà xanh khốn kiếp, đồ đàn ông cặn bã!" Lê Thư Hòa nghiến răng chửi to, giận dữ ngồi bật dậy khỏi giường.
Vừa vén chăn bước xuống, cô lập tức cảm nhận được toàn thân mềm nhũn, đau nhức rã rời.
Tất cả đồ -- cái tên cặn bã kia "ban tặng".
Vậy mà hắn ta c tâm trạng thảnh thơi đứng bếp nấu ăn cho tình nhân nhỏ của hắn? Càng nghĩ càng tức giận! Dòng trạng thái của Trần Bối Bối rõ ràng là đang tuyên chiến với cô! Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ rất khẽ, như thế người gõ đang cố hết sức kiềm chế.
Sau đó là giọng của người giúp việc: "Phu nhân, cô đã tỉnh chưa? Ông chủ bảo tôi nấu canh giải rượu cho cô.
" Lê Thư Hòa trong lòng có chút bực bội, nghe thấy Tống Kỳ Niên còn giả vờ chu đáo bảo người giúp việc nấu canh giải rượu cho cô, trong khi bản thân lại chạy đi gặp tình nhân nhỏ, cô cố nhịn cơn giận.
"Tôi đỡ rồi, không cần uống đâu.
" Nhưng người giúp việc vẫn không rời đi, ngược lại tiếp tục nói nhẹ nhàng: "Phu nhân, ông chủ còn chuẩn bị thuốc cho cô, hay là cô ra ngoài uống trước đi?" Lê Thư Hòa mở cửa phòng, thắc mắc hỏi người giúp việc: "Thuốc gì?" "Thuốc tránh thai.
" Ba chữ này lúc này như đổ thêm dầu vào lửa trên đầu Lê Thư Hòa! Không thể nhịn được nữa! Nhịn thêm nữa là mất lịch sự rồi! Ba năm sau kết hôn, họ đâu phải chưa từng "quan hệ".
Mỗi lần xong, đều là Lê Thư Hòa tự đi mua thuốc tránh thai uống, dù sao cô cũng không muốn có con quá sóm.
Nhưng bản thân không muốn là một chuyện, Tống K Niên chủ động mua thuốc cho cô uống lại là chuyện khác! "Không uống! Cô nói với tên đàn ông tồi đó, nếu có thai tôi sẽ sinh! Tôi sinh mười đứa tám đứa cho anh ta phát ói thì thôi!" Nói xong, Lê Thư Hòa đóng sầm cửa lại! Đợi người giúp việc rời đi, cô mới hậm hực đi lục tung cả căn phòng tìm thuốc.
Cơ thể là của mình, có giận thì giận, nhưng không đáng để đem tính mạng ra cá cược với cái đồ cặn bã ấy! Cô nằm lại trên chiếc giường mềm mại, lăn qua lăn lại mấy lần, cho đến khi chìm vào giấc ngủ, trong lòng vẫn còn mắng Tống Kỳ Niên, không biết lần này anh đột nhiên từ quân ngũ trở về, có phải vì chuyện của Trần Bối Bối hay không, nếu không sao lại vội vã trở về như vậy? Lê Thư Hòa đoán không sai.
Lần này Tống Kỳ Niên trở về quả thật là vì chuyện của Trần Bối Bối, chỉ là vừa ra khỏi quân ngũ, gọi cho Lê Thư Hòa mấy cuộc điện thoại đều không bắt máy.
Anh hỏi thăm một chút, mới biết gần đây Lê Thư Hòa lại bao nuôi một ngôi sao nhỏ, nên anh mới đến quán bar bắt người, "dạy dỗ" một phen rồi mới đến chỗ Trần Bối Bối.
/786
|