Cô mở mắt, nhìn chằm chằm chiếc giường cưới mà cả hai kết hôn đến giờ chưa từng một lần nằm cùng nhau, chỉ thấy nực cười và chua chát.
Ba năm kết hôn, họ không phải là vợ chồng trên danh nghĩa.
Mỗi lần Tống Kỳ Niên từ quân đội trở về, dù có cãi nhau to đến mấy, thì đến lúc lên giường, hai người vẫn rất hòa hợp.
Chỉ là, mỗi người đều có phòng riêng, còn phòng tân hôn này, từ trước đến giờ chỉ là vật trang trí.
Nhưng hôm nay Tống Kỳ Niên như phát điên, ném Lê Thư Hòa vào phòng tân hôn.
"Tống Kỳ Niên! Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Lê Thư Hòa vừa định ngồi dậy từ giường, Tống Kỳ Niên đã đè lên, đôi mắt đỏ ngầu.
"Làm em!" Nghiến răng phun ra hai chữ ấy, Tống Kỳ Niên giơ tay nhẹ nhàng xé, dễ dàng xé chiếc váy dây trên người Lê Thư Hòa thành từng mảnh nhỏ.
"Lê Thư Hòa, em cảm thấy tôi không đủ dịu dàng phải không?" Tống Kỳ Niên cười lạnh, răng cắn nhẹ vào dái tai Lê Thư Hòa như đe dọa: "Vậy tối nay tôi sẽ cho em nếm thử, thế nào là dịu dàng.
" Lê Thư Hòa bị anh đè chặt đến mức không thể nhúc nhích, vùng vẫy mấy lần, không những không thoát ra được mà còn khiến hai người càng thêm dính chặt lễ nhau.
Tống Kỳ Niên như để trừng phạt, khẽ liếm lên vành tai cô, động tác rõ ràng là dịu dàng, nhưng giọng nói lại lạnh lùng đến mức như có thể rơi ra mấy mảnh băng vụn.
"Lê Thư Hòa, đừng quên, em là phụ nữ đã có chồng!" Đúng lúc ấy, một hồi chuông điện thoại vang lên phá vỡ không khí căng thẳng, là điện thoại của Tống Kỳ Niên.
Anh vốn không định để ý, nhưng điện thoại lúc này vẫn còn ở trong túi quần, dù sao cũng phải cởi ra, anh không kiên nhẫn lấy điện thoại ra.
Khi nhìn thấy tên người gọi, Lê Thư Hòa rõ ràng nhận thấy sự khó chịu trên mặt anh dịu đi nhiều.
Tự cười giễu, liếc nhìn màn hình điện thoại của anh, quả nhiên, là cô bạn thanh mai trúc mã của anh.
"Hừ!" Lê Thư Hòa cười lạnh, nói: "Vậy anh cũng đừng quên, anh là đàn ông đã có vợ!" Ánh mắt Tống Kỳ Niên chuyển sang mặt cô, còn chưa kịp đoán xem Lê Thư Hòa muốn nói gì, đã cảm thấy tay mình trống rỗng, điện thoại của anh đã nằm trong tay Lê Thư Hòa, và cô đã nhấn nút nghe máy.
"Trần Bối Bối.
" Người ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng cô, ngạc nhiên mất vài giây mới lên tiếng.
"Thư... Thư Hòa.
Lê Thư Hòa liếc nhìn Tống Kỳ Niên, thấy anh không có ý định ngăn cản mình, cười càng thêm gian xảo:"Đúng, là tôi, xin lỗi nhé, tôi và A Niên đang bận chút việc.
Lâu ngày không gặp, cảm giác cứ như tân hôn ấy.
Giờ miệng anh ấy hơi bận, nên không tiện nghe điện thoại của cô đâu.
đàn ông cặn bã Không rõ là vì bị Lê Thư Hòa chọc tức hay dọa sợ, bên kia điện thoại, Trần Bối Bối nghẹn họng mất một lúc lâu không lên tiếng.
Lê Thư Hòa còn đang định tiếp tục phun ra thêm vài câu chua cay nữa thì điện thoại đã bị Tống Kỳ Niên giật lại.
Giây tiếp theo, một nụ hôn cuồng nhiệt ập đến.
Tống Kỳ Niên nói muốn cho cô "nếm thử sự dịu dàng" của anh, và anh thật sự "dịu dàng" hành hạ cô suốt một đêm.
Đến khi Lê Thư Hòa nước mắt đầm đìa, vừa khóc vừa cầu xin, anh mới buông tha.
Lê Thư Hòa mệt đến mức vừa chạm gối đã ngủ mê man.
Trong cơn mơ màng, cô mơ hồ cảm thấy bên cạnh đã trống không.
Lúc tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng.
/786
|