Lúc này, khi Lê Thư Hòa còn đang nằm trong chăn mắng Tống Kỳ Niên, thì anh đang đưa Trần Bối Bối đến bệnh viện.
"Thiếu máu nhẹ, còn lại thì mọi chỉ số đều tốt.
Vị này là chồng cô à?" Câu hỏi đột ngột của bác sĩ khiến Trần Bối Bối hơi sững người, có chút ngượng ngùng.
Nhưng Tống Kỳ Niên lại bước lên trước một bước, nói "Bác sĩ, sau này cô ấy cần lưu ý điều gì? Có cần kiêng kỵ gì không?" Anh không phủ nhận, cũng không thừa nhận, coi như giữ thể diện cho Trần Bối Bối.
"Những món mang tính hàn như cua, tôm thì nên hạn chế.
Còn lại nếu ăn được thì cứ ăn, giai đoạn này cô ấy vẫn đang nghén, có thể ăn được đã là tốt rồi.
" "Vâng, cảm ơn bác sĩ.
" Ra khỏi khoa sản, lên xe, Tống Kỳ Niên nhìn Trần Bối Bối qua gương chiếu hậu, thấy cô đang cẩn thận xoa bụng mình, trên mặt là niềm hạnh phúc của người lần đầu tiên làm mẹ, anh khẽ thở dài.
"Bối Bối.
" "Anh Niên, em hình như cảm nhận được nhịp tim của nó rồi.
" Trần Bối Bối ngước đôi mắt lấp lánh nhìn Tống Kỳ Niên, ánh mắt tràn đầy niềm mong chờ và xúc động.
Ánh mắt đó khiến Tống Kỳ Niên có chút do dự, gần như không nỡ mở miệng nói lời kế tiếp.
"Bối Bối, bỏ đứa bé đi.
" "Không!" Trần Bối Bối quả quyết, nước mắt lập tức tràn đầy hốc mắt, cô cầu xin: "Anh Niên, em muốn sinh nó ra, cầu xin anh, hãy giúp em, đừng ép em bỏ nó, được không? Em muốn giữ nó lại, em có thể tự mình nuôi nó khôn lớn... " "Cô muốn sinh, đã hỏi tôi có đồng ý không chưa?" Giọng của Lê Thư Hòa đột nhiên vang lên, Trần Bối Bối và Tống Kỳ Niên mới phát hiện, ở góc đường, không biết từ khi nào Lê Thư Hòa đã đứng đó, lúc này đang khoanh tay trước ngực, dáng vẻ như người qua đường xem kịch, nhưng lời cô vừa nói rõ ràng là thái độ mạnh mẽ tuyên bố chủ quyền.
sao Vừa nhìn thấy Lê Thư Hòa, phản xạ đầu tiên của Trần Bối Bối là trốn ra sau lưng Tống Kỳ Niên, như thể L Thư Hòa sắp lao đến ăn tươi nuốt sống cô ta vậy.
Tống Kỳ Niên nhíu mày nhìn Lê Thư Hòa, giọng điệu chất vấn: "Sao em lại ở đây?" Lê Thư Hòa nhún vai: "Đây là bệnh viện, anh đoán xem tại sao tôi lại ở đây?" Tống Kỳ Niên càng cau mày chặt hơn, ánh mắt đảo qua người cô một lượt nhưng không nhìn ra cô có chỗ nào khó chịu.
Lê Thư Hòa tiến lên một bước, đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm vào mặt Trần Bối Bối, cô nói: "Tôi nghe nói chồng tôi sáng sớm đã dẫn người phụ nữ khác đi khám thai, là vợ hợp pháp của anh ấy, không đến xem thì thật không phải phép, cô Trần, chỉ cần tôi còn ở đây, đứa trẻ trong bụng cô, mãi mãi cũng chỉ có thể là con riêng mà thôi! Trừ khi... " Ánh mắt Lê Thư Hòa chuyển sang mặt Tống Kỳ Niên rồi mới chậm rãi nói: "Trừ khi, Tống Kỳ Niên ly hôn với tôi, nhưng cô hỏi anh ấy xem, liệu anh ấy có dám không?" Tống Kỳ Niên có dám đề nghị ly hôn không? Anh ta chắc chắn không dám, nếu anh ta dám, thì đã chẳng nhẫn nhịn suốt ba năm qua.
Năm 20 tuổi, Lê Thư Hòa nói với gia đình rằng cô muốn kết hôn với Tống Kỳ Niên.
Lần đầu tiên trong đời, ông nội Lê – lão Tư lệnh Lê, người luôn chiều cô hết mực từ bé – lại kiên quyết phản đối suy nghĩ của CÔ.
/786
|