Khi còn nhỏ, đám trẻ con bọn họ thường xuyên tụ tập chơi ở đó, mà lần đầu tiên Lê Thư Hòa và Trần Bối Bối xảy ra mâu thuẫn... cũng chính là tại nơi này.
Trần Bối Bối đang chính thức tuyên chiến với cô sao? Lê Thư Hòa cười khinh miệt, đúng là hợp ý cô! Cô cầm chùm chìa khóa, mặt mộc ra khỏi nhà, đến Little Cup, liền thấy ngay Trần Bối Bối trang điểm tinh tế.
Một người thì hận không thể mặc đồ ngủ ra ngoài, một người thì tinh tế đến từng sợi tóc, hai người ngồi cùng nhau, đúng là như hai người thuộc về hai thế giới khác biệt.
"Không biết cô muốn uống gì, nên tôi chưa gọi.
" Trần Bối Bối nói.
Lê Thư Hòa xua tay, nói: "Để tôi tự gọi.
" Nói xong, cô quay sang chủ quán nói: "Chủ quán, cho tôi một kem vani.
" Vừa nghe đến kem vani, sắc mặt Trần Bối Bối lập tức trở nên khó coi.
Cô ta cố gượng cười, nói: "Xem ra cô vẫn nhớ?" Lê Thư Hòa cũng cười, nụ cười đầy kiêu ngạo và tự do, cô nói: "Tất nhiên là nhớ, tôi còn nhớ rõ tôi đã đè cô xuống đất như thế nào nữa kìa.
Nhanh thật, chớp mắt đã nhiều năm trôi qua rồi.
Làm sao bây giờ? Giờ tôi vẫn muốn đè cô xuống đất như hồi đó.
" Trần Bối Bối siết chặt nắm tay, móng tay cắm vào da thịt, mắt đầy lửa giận.
Cô ta trừng mắt nhìn Lê Thư Hòa, nói: "Cô có tin không, bao nhiêu năm trôi qua, anh Niên vẫn sẽ đứng về phía tôi! Lê Thư Hòa, cô tốn công tốn sức để cưới anh ấy thì có ích gì? Trái tim anh ấy, vĩnh viễn không thuộc về cô!" nói những gì Hồi nhỏ, Lê Thư Hòa luôn không ưa Trần Bối Bối, cô t mềm yếu, suốt ngày mít ướt.
Lần đó ở quán Little Cur Trần Bối Bối vô tình va vào cô, đúng lúc để cô có cơ hội "dạy dỗ".
Hôm đó, Lê Thư Hòa đang chơi với vài đàn em, cô lập tức sai họ giật cây kem vani trên tay Trần Bối Bối.
Cô ta phản kháng, kết quả bị đè thẳng xuống đất.
Kem vani văng tung tóe khắp nơi, Lê Thư Hòa cúi xuống hỏi cô ta có còn muốn ăn nữa không, rồi định đè đầu Trần Bối Bối xuống bắt liếm kem trên mặt đất.
Đúng lúc đó, Tống Kỳ Niên từ phía sau tung một cú đá thẳng vào người cô.
Đó là lần đầu tiên trong đời đại tiểu thư họ Lê bị đánh "Lê Thư Hòa, nhận thua đi, cô không thể thắng được tôi đâu!" Trần Bối Bối nói.
Lê Thư Hòa bật cười khẽ, ánh mắt nhìn Trần Bối Bối như đang nhìn một con hề, cô đưa mắt đánh giá cô ta từ đầu đến chân: "Vậy sao? Hóa ra cô luôn muốn tranh thắng thua với tôi? Thật đáng tiếc... " Trần Bối Bối không hiểu, hỏi: "Đáng tiếc cái gì?" Lê Thư Hòa: "Tiếc là tôi chưa bao giờ để cô vào mắt, Trần Bối Bối, cô còn chưa đủ tư cách đó đâu.
" "Lê Thư Hòa! Cô tưởng mình là công chúa chắc? Không có ông nội chống lưng, cô chẳng là gì cả!" "Bốp" Một tiếng động vang lên, Lê Thư Hòa hất mạnh ly kem vani trước mặt xuống đất.
Trần Bối Bối nhắc đến ông nội cô lúc này, khác nào xát muối lên vết thương! "Cô thử nói thêm một câu nữa xem?" Trần Bối Bối liếc nhìn cây kem vani trên mặt đất, trong mắt thoáng lên vẻ hoảng hốt.
Có lẽ cô ta cũng đất lần nữa.
"Trần Bối Bối! Hôm nay cô đến tìm tôi là muốn tìm chỗ chết phải không?" Lê Thư Hòa cảnh cáo.
/786
|