Tư Thần Thanh kéo tay Lê Thư Hòa định bước ra ngoài, nhưng phát hiện Lê Thư Hòa đã rút tay lại.
Anh quay đầu, ánh mắt hơi ngạc nhiên.
Lê Thư Hòa ngượng ngùng hắng giọng.
Vừa rồi cô đã lầm tưởng Tư Thần Thanh là Tống Kỳ Niên... "Đi thôi!" Lê Thư Hòa nói.
Cô không giải thích hành động vừa rồi của mình, mà Tư Thần Thanh cũng chẳng hỏi thêm.
Anh vốn là người biết tiến biết lùi.
Hai người bước ra khỏi thang máy, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tống Kỳ Niên và bên cạnh là Trần Bối Bối.
Thấy Lê Thư Hòa và Tư Thần Thanh đứng cùng nhau, Tống Kỳ Niên nhíu chặt mày, sắc mặt lập tức tối sầm lại, giọng nói cũng lạnh đi vài phần.
"Sao giờ em mới đến?" Lê Thư Hòa tiếp tục bước tới, khi chỉ còn cách họ vài bước chân, cô nở một nụ cười đầy mỉa mai, bước chân không ngừng, nói: "Hai người còn đến sớm hơn cả tôi.
Chỉ không biết là nếu ông nội tôi mà thấy cháu rể của mình dẫn theo người phụ nữ khác đến dự tang lễ, liệu có tức đến mức sống lại không? Nếu thật sự như vậy, tôi còn phải cảm ơn hai người nữa ấy chứ.
" Nói xong, cô vừa vặn bước đến trước mặt Tống Kỳ Niên và Trần Bối Bối.
Lê Thư Hòa liếc mắt nhìn bụn của Trần Bối Bối, ánh mắt như đang nhìn một thứ rác rưởi.
Trần Bối Bối sợ hãi như một chú thỏ bị giật mình, vội vàng che bụng, nép vào sau lưng Tống Kỳ Niên.
"Hừ——"Lê Thư Hòa cười lạnh, bước vòng qua họ rồi đi thẳng.
Tư Thần Thanh theo sau cô, nói sẽ đợi cô ở bên ngoài, rồi dừng bước lại.
Khi Tống Kỳ Niên và Trần Bối Bối đang chuẩn bị bước vào cùng Lê Thư Hòa, anh lên tiếng gọi Tống Kỳ Niên.
"Anh Tống.
" Tống Kỳ Niên dừng bước, nhưng mắt không thèm nhìn Tư Thần Thanh lấy một cái.
Tư Thần Thanh cũng chẳng để tâm, tự mình nói: "Anh Tống, nếu anh vẫn chưa ly hôn với cô Lê, mà lại dẫn theo người phụ nữ khác đến dự tang lễ của lão tư lệnh Lê, anh nghĩ người ta sẽ nhìn cô Lê bằng ánh mắt thế nào?" Tống Kỳ Niên hừ một tiếng khinh bỉ, vẫn không thèm nhìn Tư Thần Thanh, mà châm chọc đáp: "Bối Bối là em gái tôi.
Chúng tôi đường đường chính chính đến đây.
Còn anh! Một người được bao nuôi mà cũng dám tới đây, anh thấy có hợp lý không? Còn nữa, tôi đã từng bảo anh chưa? Tránh xa Thư Hòa ra một chút!" Rõ ràng Tống Kỳ Niên đã nổi giận.
Chỉ là hôm nay là ngày an táng lão tư lệnh Lê, nên anh mới nhịn không ra tay.
Nhưng Tư Thần Thanh dường như không nhận ra sự tức giận của Tống Kỳ Niên.
Giọng anh vẫn bình thản, nói: "Anh Tống xem cô ấy là em gái, nhưng người khác nhìn vào liệu có tin không? Anh Tống, anh có biết sao cô Lê đến muộn không?" Lúc này, Tống Kỳ Niên mới liếc nhìn Tư Thần Thanh, rồi thấy được sự dịu dàng trong ánh mắt của anh ta khi nhắc đến Lê Thư Hòa.
Tư Thần Thanh tiếp tục khẩn cầu: "Lão tư lệnh đã ra đi, cô Lê giờ không còn ai yêu thương chăm sóc nữa ... Anh Tống, ít nhất hôm nay, xin anh hãy đứng cùng cô Lê.
" Ib Congratulations! You can enjoy free reading time and sp... Hôm nay có không ít những quan chức cấp cao đến viếng lão tư lệnh Lê.
/786
|