Lê Thư Hòa, những gì cô có đã đủ nhiều rồi, nên trả anh Niên lại cho tôi! chút Tang lễ của lão tư lệnh Lê được một bộ phận chuyên trách lo liệu toàn bộ, nhưng đến ngày đưa tang, Lư Thư Hòa lại bị chặn ngay ngoài cửa.
Bảo vệ đứng chắn trước mặt Lê Thư Hòa, nói: "Xin lỗi, cô Lê, ông Lê đã dặn, cô không được phép vào!" Cơn giận trong lòng Lê Thư Hòa bùng lên ngay lập tức, nhưng hôm nay là tang lễ của ông nội, cô không muốn gây chuyện làm mất sự trang nghiêm.
Hơn nữa, người bảo vệ trước mặt chẳng qua cũng chỉ là tay sai của Lê Chính Nam mà thôi! Lê Thư Hòa đang định gọi điện cho sĩ quan Chu thì một chiếc xe BMW màu đỏ dừng lại ngay sau lưng cô.
Cửa kính xe hạ xuống, vị trí ghế lái lộ ra một gương mặt rất giống Tống Kỳ Niên.
Trong một khoảnh khắc, nếu như không nghe giọng nói của anh, Lê Thư Hòa suýt tưởng anh chính là Tống Kỳ Niên.
"Lê Lê, lên xe đi.
" Có lẽ chính tiếng gọi "Lê Lê" ấy khiến Lê Thư Hòa không hề từ chối mà ngoan ngoãn lên xe của Tư Thần Thanh.
"Anh đến đây làm gì?" Lê Thư Hòa hỏi.
Tư Thần Thanh trả lời: "Tôi xem tin tức, thấy không yên tâm nên đến xem em thế nào.
" Nói xong, Tư Thần Thanh nhìn vào mắt Lê Thư Hòa qua gương chiếu hậu.
Đôi mắt đỏ hoe, giống như một chú thỏ con bị bắt nạt.
Giọng anh cũng trở nên dịu dàng hơn.
"Tôi biết cách vào trong, vòng sang bên kia đường, có thể đến cổng sau, chúng ta trực tiếp vào từ cửa sau.
Cứ để tôi lo.
" người mới chỉ gặp nhau có ba lần.
Lê Thư Hòa thậm chí còn chưa biết gì về thân thế của anh.
Vậy mà lúc này, Tư Thần Thanh lại mang đến cho cô một cảm giác rất đáng tin cậy.
Chiếc xe vòng sang bên kia đường, quả nhiên thấy một cánh cửa nhỏ.
Cửa không khóa, Tư Thần Thanh dẫn Lê Thư Hòa đi vào.
Đại sảnh chắc chắn không thể đi qua được vì ở đó cũng có bảo vệ do Lê Chính Nam sắp xếp.
Tư Thần Thanh bèn dẫn Lê Thư Hòa đi thẳng vào khu bếp.
"Ở đây có thang máy dành riêng cho nhân viên.
Chúng ta sẽ lên bằng thang máy này.
Tư Thần Thanh nắm tay Lê Thư Hòa, dẫn cô đi xuyên qua đám đông.
Lê Thư Hòa ngước mắt, nhìn gương mặt có đường nét giống Tống Kỳ Niên đến bảy, tám phần.
Trong ký ức, dường như cô cũng từng trải qua một khoảnh khắc như thế này.
Đó là năm Tống Kỳ Niên vừa vào quân đội, Lê Thư Hòa nhờ mối quan hệ của ông nội để vào quân đội tìm anh, nhưng Tống Kỳ Niên nhất quyết không chịu ra gặp cô.
Thế là cô tìm một chiếc loa, đứng ngay trên sân huấn luyện hét lớn: "Tống Kỳ Niên! Em thích anh! Tống Kỳ Niên! Em thích anh!" Những người đứng đầu trong quân đội ai mà không biết Lê Thư Hòa là cháu gái cưng của lão tư lệnh Lê? Ai dám ra ngăn cản? Đừng nói là không ngăn cản, chính họ còn cười khoái chí đứng xem kịch vui! Cuối cùng, Tống Kỳ Niên bị ép đến mức đen mặt đi ra từ ký túc xá, kéo tay Lê Thư Hòa đi.
Ngày hôm đó, Tống Kỳ Niên cũng nắm tay Lê Thư Hòa như thế này, dẫn cô đi qua sân huấn luyện, xuyên qua đám đông đang hóng chuyện.
Ánh nắng chiếu lên người họ vẫn toát ra hơi thở của thanh xuân.
Chớp mắt một cái, họ đã trở thành vợ chồng, nhưng mỗi lần gặp nhau lại chẳng còn lời nào để nói.
"Ting——' Thang máy đã đến nơi.
/786
|