Những người này thường ngày đều biết lão tư lệnh rất yêu thương Lê Thư Hòa, nê khi không nhìn thấy Lê Thư Hòa, ai cũng hỏi một câu: "Sao không thấy Thư Hòa đâu?" Lê Chính Nam cố giả vờ khó xử, thở dài một hơi rồi nói: "Ôi... Con cái lớn rồi, khó quản lắm, cảm tạ mọi người đã đến hôm nay.
" Người nghe vậy cũng mặc nhiên nghĩ rằng Thư Hòa đang giận dỗi, cũng không tiện hỏi thêm.
Lê Thư Hòa đứng ngoài cửa, nhìn cảnh tượng ấy mà trong lòng tức giận như lửa đốt, bụng đau thắt từng cơn.
Cô vừa định lao vào tranh luận với Lê Chính Nam thì bất ngờ bàn tay cô bị một bàn tay lớn nắm chặt lại.
Bàn tay lớn ấm áp và mạnh mẽ, như thể có thể ngay lập tức xoa dịu cảm xúc của cô.
"Tôi sẽ vào cùng em.
" Giọng nói dễ nghe của Tống Kỳ Niên như tiếng nhạc êm dịu vang lên.
Âm sắc của anh rất có chiều sâu, vào lúc này giống như tiếng chuông vang vọng trong lòng người, làm cho cảm giác khó chịu trong dạ dày cũng giảm đi nhiều.
Lê Thư Hòa cứ thế để anh nắm tay mình đi vào trong.
Bên tai vang lên giọng nói của anh: "Bố, con xin lỗi, bọn con có chút công việc nên bây giờ mới đến được.
" Tiếng "bố" của Tống Kỳ Niên đương nhiên là gọi Lê Chính Nam.
Mọi người xung quanh đều nghe thấy, bất giác nhìn về phía Tống Kỳ Niên.
Những người quen biết anh đều biết, Tống Kỳ Niên trong hai năm qua thăng tiến rất nhanh, hiện giờ đã là đại tá trẻ tuổi nhất.
Rời khỏi cái bóng của bố, anh đã có được vinh quang của riêng mình! "Cậu Tống!" "Cậu Tống!" Những tiếng gọi nhiệt tình và kính trọng vang lên từ khắp nơi.
Ngay cả Lê Chính Nam, dù vừa được Tống Kỳ Niên gọi một tiếng "bố", nhưng khi đối diện với Tống Kỳ Niên cũng phải hòa nhã chào hỏi: "A Niên đến rồi.
" Sau đó ánh mắt dò xét rơi vào Tống Kỳ Niên và Lê Thư Hòa, lòng đầy thắc mắc.
Nhà họ Tống không phải đang chuẩn bị đề nghị ly hôn sao? Sao hôm nay còn đến đây? Tống Kỳ Niên bây giờ còn ra vẻ như đang đứng về phía Lê Thư Hòa, chẳng lẽ chỉ là làm bộ? Không chỉ Lê Chính Nam nghĩ vậy, những người khác trong nhà họ Lê cũng cho rằng nhà họ Tống chỉ là đang diễn kịch.
Dù sao họ cũng đã nhìn thấy, hôm nay Tống Kỳ Niên còn dẫn theo Trần Bối Bối đến, nhìn thấy bụng hơi nhô lên của Trần Bối Bối, người nhà họ Lê càng chắc chắn rằng nhà họ Tống muốn ly hôn với Lê Thư Hòa.
Lão tư lệnh Lê ra đi quá đột ngột, cả đám người bắt đầu hau háu dòm ngó tài sản nhà họ Lê.
Ai cũng biết lúc sinh thời ông cụ thương Lê Thư Hòa nhất, nếu có để lại di chúc, chắc chắn phần lớn sẽ dành cho Lê Thư Hòa.
Chỉ cần Lê Thư Hòa ly hôn với nhà họ Tống, cô mất đi chỗ dựa, thì đừng mong tranh giành tài sản! Lễ viếng kết thúc, lễ an táng của lão tư lệnh Lê diễn ra suôn sẻ, khách khứa lần lượt rời đi.
Nước mắt nơi khóe mắt Lê Thư Hòa còn chưa kịp khi đã có một người chú lắm lời bước đến, nói với cô bằng giọng đầy trách móc: "Thư Hòa à, lần này ông nội cháu đột ngột bệnh nặng rồi ra đi, đều là do những chuyện hoang đường của cháu làm ông tức giận.
Bây giờ ông không còn nữa, thì bọn chú là người bề trên, phải thay ông dạy dỗ lại cháu.
/786
|