Thẩm Huệ Huệ đáng thương nói với Tú Phân "Mẹ, con không bảo dì ấy làm việc, con chỉ tò mò hỏi thôi..."
"Mẹ biết. Huệ Huệ ngoan, không sợ." Tú Phân dịu dàng nói.
Qua lần phá đám này của Thẩm Huệ Huệ, sự bối rối và xấu hổ của Tú Phân vừa rồi đã sớm tan biến không còn dấu vết.
Lúc này, trong mắt bà chỉ có đứa con gái đáng thương của mình. Bà không ngừng vỗ nhẹ lưng cô an ủi.
Dì Trương nhìn hai mẹ con này, đặc biệt là dáng vẻ yếu đuối đáng thương của con nhóc tóc ranh kia, trong lòng tức muốn nổ tung.
Rõ ràng là con nhóc này châm chọc bà ta trước, còn to gan lớn mật muốn sai khiến bà ta, bà ta chỉ giải thích một chút thôi, sao lại giống như bà ta đang bắt nạt người khác vậy?
Nhưng giây tiếp theo, không chờ dì Trương kịp phản ứng, Thẩm Huệ Huệ lại ra chiêụ
"Mẹ, ở nhà mình, chúng ta có thể đi lại tùy ý, muốn đi đâu thì đi. Nhưng đồ ở đây, con không dám đụng vào." Thẩm Huệ Huệ nói, kéo tay Tú Phân “Hay là chúng ta đi thôi, ở đây lạ quá, con không dám vào..."
Tú Phân nghe vậy, nhìn xung quanh.
Vừa mới vào cửa, hoa mấy trăm, phù điêu mấy nghìn... Đừng nói Huệ Huệ là một đứa trẻ, ngay cả bà cũng bị dọa nên đi đứng mất tự nhiên, lại sợ mình mạnh tay, bất thận làm hỏng đồ ở đây.
Lúc này nghe Thẩm Huệ Huệ nói vậy, bà không những không phản bác mà còn rất đồng cảm.
Tuy không phải là người thông minh nhưng bà cũng có khả năng phán đoán cơ bản.
Biết được bố mẹ ruột mình là người có tiền, nhưng bản thân lại không nhận được chút giúp đỡ nào, Tú Phân đã ý thức được điều gì đó.
Cho nên khi ở thôn Phúc Thủy, dù tất cả dân trong thôn hiểu lầm mình là kẻ hám giàu sang, bỏ đi theo người đàn ông giàu có thì Tú Phân cũng mặc kệ, cứ mặc cho mọi người hiểu lầm mà không giải thích nhiềụ
Theo bản năng, bà đã cảm nhận được rằng có lẽ bố mẹ ruột không mong chờ bà đến.
Vì vậy Tú Phân cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý. Nếu quả thật không được, sau khi rời khỏi thôn Phúc Thủy thì bà sẽ chuyển đến một nơi khác, bắt đầu lại cuộc sống.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khi Thẩm Dũng yêu cầu phải để lại một đứa con gái, Tú Phân đã không liều chết tranh giành, đòi mang cả hai đứa con đi từ đầụ
Bản thân bà còn không chắc chắn về tương lai. Một người phụ nữ chưa từng rời khỏi thôn xóm để tự lập, bây giờ một mình xông pha bên ngoài, dẫn thêm một đứa con gái thì rủi ro lại tăng thêm một tầng. Bản thân bà vất vả không sao, lỡ ảnh hưởng đến con cái mới là điều đáng sợ nhất.
Bây giờ, ngay cả việc gặp mặt bọn họ mà bố mẹ ruột của bà cũng không muốn, lại còn phái người giúp việc ra "dằn mặt" họ.
Đi trên đường, chỗ này không được nhìn, chỗ kia không được đụng.
Có điều bà vốn định mặt dày nhờ bố mẹ ruột giúp cải thiện cuộc sống của con gái. Bây giờ nếu đi thì chuyện học hành của Huệ Huệ sẽ khó khăn lắm.
Tú Phân trở nên do dự.
Dì Trương ở bên cạnh không ngờ rằng Thẩm Huệ Huệ được voi đòi tiên, vừa giả vờ đáng thương xong, còn chưa đợi bà ta hoàn hồn thì cô lại trực tiếp đề nghị rời đi
Ba người họ sắp đi qua đường rợp bóng cây, phòng khách của tòa nhà chính đã ở ngay trước mắt.
Lúc này, bên trong đã sớm có người đợi họ.
Nhưng Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ còn chưa vào mà đã muốn quay về, như vậy làm sao được?
Dì Trương khinh thường Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ trong lòng, không hy vọng hai kẻ nhà quê này ở lại đây.
Công việc hàng ngày của người giúp việc là phụ trách quán xuyến cả nhà, nghĩ đến sau này phải hầu hạ hai kẻ nhà quê này, bà ta đã thấy buồn nôn.
Nhưng muốn đuổi người đi là một chuyện, người bị đuổi đi dưới tay ai lại là một chuyện khác.
Dù sao bà ta cũng chỉ là người giúp việc, có trách nhiệm mở cửa dẫn người vào trong.
Thân phận của Tú Phân đã rõ ràng. Dì Trương có thể cao ngạo chế nhạo Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ, khiến Tú Phân mất hết mặt mũi khi không có người ngoài, nhưng sao có thể để người ta bỏ đi dưới tay mình.
/735
|