Hai người cùng nói, giọng của Thẩm Huệ Huệ gần như át đi giọng của dì Trương.
Hơn nữa Thẩm Huệ Huệ là con gái của mình, bởi vậy đương nhiên sự chú ý của Tú Phân sẽ đặt vào người Thẩm Huệ Huệ. Bà chăm chú nhìn Thẩm Huệ Huệ nói chuyện, hoàn toàn không để ý dì Trương đang nói gì.
Nghe những lời ngây thơ hiểu chuyện của con gái, tim Tú Phân như muốn vỡ ra.
Bà vội vàng ôm lấy Thẩm Huệ Huệ, nhẹ giọng nói "Huệ Huệ ngoan, chúng ta không đến đây làm giúp việc, không cần con làm việc đâụ"
"Vậy chúng ta đến đây làm gì vậy mẹ?" Thẩm Huệ Huệ tiếp tục hỏi.
Tú Phân mấp máy môi, im lặng vài giây.
Bà nhìn biệt thự lộng lẫy xa hoa xung quanh.
Nếu năm đó không có những điều bất trắc kia, bà sẽ lớn lên ở đây, con gái của bà cũng sẽ không phải sống khổ cực như vậy.
Một bữa cơm chia làm ba bữa ăn, nghe xem, đây có phải là lời một đứa trẻ nên nói không.
Nhưng họ ở thôn Phúc Thủy, Thẩm Dũng lại mê cờ bạc, nhà không có tiền nên khó tránh khỏi cảnh bữa đói bữa no.
Có lúc Tú Phân đi làm bên ngoài, ngay cả thời gian ăn ngủ cũng không có, càng không có cách nào về nhà chăm sóc hai đứa con. Thẩm Thiên Ân và Thẩm Huệ Huệ chỉ có thể tự tìm cách kiếm cái ăn.
Thiên Ân lanh lợi, còn có thể miễn cưỡng lấp đầy bụng. Chứ đứa ngốc nghếch như Huệ Huệ, bao nhiêu năm nay chẳng phải đã thường xuyên chịu đói đó sao.
Cho nên cô gái lớn mười lăm tuổi trông như mới hơn mười tuổi, toàn thân chỉ còn da bọc xương. Đừng nói so với trẻ con thành phố, ngay cả trẻ con nông thôn bình thường cũng không bằng.
Đau lòng và áy náy đồng thời tràn ngập trong lòng, Tú Phân lập tức chẳng còn bận tâm đến chút lúng túng nhỏ bé kia nữa. Nhìn gò má gầy gò hóp lại của con, bà nói ra câu trả lời từ đáy lòng "Huệ Huệ, đây là nhà của chúng ta. Chúng ta không đến đây làm giúp việc, mẹ đưa con về nhà rồi."
Thẩm Huệ Huệ hỏi vòng vo mấy câu chính là chờ câu trả lời này của Tú Phân.
Cô lập tức làm ra vẻ mặt kinh ngạc, không thể tin nổi nói "Về nhà? Nhà của chúng ta không phải ở trong thôn sao, sao đây lại là nhà của chúng ta được?"
Thẩm Huệ Huệ vừa nói vừa thấy trên mặt Tú Phân có vài phần vẻ khó xử, e rằng chính Tú Phân cũng không trả lời được câu hỏi này.
Dù sao cũng chưa từng gặp bố mẹ ruột, chắc chắn bên trong chuyện này có vấn đề lớn.
Nhưng không sao, bây giờ cô cũng không định hỏi chuyện này.
Sau khi có câu hỏi trước làm nền, không đợi Tú Phân trả lời, Thẩm Huệ Huệ lập tức nhảy sang câu hỏi tiếp theo. Cô làm ra vẻ mặt bừng tỉnh nói "Con hiểu rồi, hóa ra không phải bảo chúng ta đến đây làm giúp việc, mà là để dì Trương giặt quần áo nấu cơm, dọn dẹp vệ sinh cho chúng ta."
Dì Trương vừa bị mỉa mai châm biếm, vừa bị ngắt lời xen vào, còn đang tức muốn chết đây. Bà ta vẫn còn đang nghĩ cách tìm cơ hội giải thích cho Thẩm Huệ Huệ và Tú Phân, nói cho họ biết giúp việc là một nghề nghiệp chính đáng.
Ngày thường tuy phải hầu hạ người khác, nhưng người bà ta hầu hạ đều là người giàu có, không cùng đẳng cấp với hạng nhà quê như Thẩm Huệ Huệ và Tú Phân, tốt nhất là họ nên tôn trọng bà ta một chút.
Kết quả giây tiếp theo, bà ta đã nghe Thẩm Huệ Huệ đang bàn bạc với Tú Phân, tính xem nên sai bảo bà ta thế nào rồi
Dì Trương tức giận đến cực điểm, không thể nhịn được nữa. Bà ta sợ giọng mình lại bị Thẩm Huệ Huệ át mất, lập tức hét lớn "Tôi được Tô tiểu thư tuyển vào, bình thường chỉ phụ trách chăm sóc cả nhà Bạch phu nhân, việc khác tôi không làm "
Đừng có mơ đến chuyện sai khiến bà ta giặt quần áo nấu cơm cho hai kẻ nhà quê, chúng không xứng
Xung quanh yên tĩnh, giọng nói của dì Trương đinh tai nhức óc, thậm chí còn tạo thành tiếng vọng.
Thẩm Huệ Huệ hơi nhướng mày, Tô tiểu thư? Bạch phu nhân?
Hai người này là ai?
Nhưng bây giờ rõ ràng không phải là lúc hỏi chuyện này. Ngay khi giọng nói của dì Trương vừa dứt, Thẩm Huệ Huệ đã che tai rồi rúc vào lòng Tú Phân, làm ra vẻ bị dọa sợ.
Dì Trương đột nhiên hét lớn, đừng nói Thẩm Huệ Huệ, ngay cả Tú Phân cũng bị dọa giật mình.
Thấy con gái sợ hãi nép vào lòng mình, Tú Phân đau lòng không thôi, hơi bất mãn nói "Dì Trương yên tâm. Chúng tôi có tay có chân, tự sống được, sẽ không làm phiền dì."
/735
|