Thấy Thẩm Huệ Huệ vẫn nắm tay Tú Phân, không ngừng giục bà rời đi, dì Trương lập tức sốt ruột.
Liên tục bị Thẩm Huệ Huệ chọc tức, dì Trương sớm đã không ưa Thẩm Huệ Huệ. Thấy Thẩm Huệ Huệ có vẻ nhát gan, lần này dì Trương trực tiếp nhắm vào Thẩm Huệ Huệ mà quát "Con nhóc này, nói bậy bạ gì vậy. Người lớn nói chuyện trẻ con đừng có xen vào."
Nói xong, bà ta lại nói với Tú Phân “Đừng nghe trẻ con nói linh tinh. Phòng khách ở ngay phía trước, sắp đến rồi. Bên trong có ghế sofa, có trà, mau vào trong ngồi đi."
Nếu Thẩm Huệ Huệ thật sự là một cô bé nhút nhát, bị dì Trương quát như vậy thì chắc chắn cô sẽ sợ hãi rồi lập tức im miệng.
Nhưng cô lại là trà xanh xấu bụng.
Dì Trương vừa quát Thẩm Huệ Huệ xong, cô không những không dừng lại, lúc kéo lấy Tú Phân thì vẻ mặt càng thêm đáng thương "Mẹ, con không dám đi nữa."
Cô nói, chỉ về phía trước "Mẹ nhìn xem, phía trước toàn là phù điêu, lỡ con bất cẩn đạp hỏng thì sao."
Tú Phân nhìn theo hướng Thẩm Huệ Huệ chỉ.
Họ đã đi qua hơn nửa con đường rợp bóng cây, sắp đến cuối đường, tiến vào khu vực tiếp theo của biệt thự.
Chính vì vậy nên càng vào sâu bên trong thì phù điêu càng dày đặc. Đến trước cửa phòng khách của tòa nhà chính, phù điêu càng được trải rộng, thể hiện sự sang trọng.
Dì Trương cố ý khoe khoang trước mặt Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ để “dằn mặt" họ, còn bịa chuyện là mấy trăm rồi ba nghìn. Thực tế, phù điêu được lát trên mặt đất là để cho người ta đạp lên.
Nhưng những lời vừa nói ra thì không thể lập tức rút lại, dì Trương đành phải nói "Cháu đừng bước vào giữa, đi hai bên là được."
"Nhưng hai bên có hoa, giá tới mấy trăm tệ, lỡ cháu đụng vào làm hỏng thì sao. Mẹ con cháu không có tiền, không đền nổi." Thẩm Huệ Huệ nói, lại bảo Tú Phân “Mẹ, chúng ta đừng qua đó nữa."
Dì Trương liên tục bị Thẩm Huệ Huệ chặn họng mấy lần, thậm chí còn bị cô dùng chính những lời nói dối mà bà ta bịa ra để chặn họng bà ta.
Bà ta không thể thừa nhận rằng mình cố ý nói dối để làm khó Thẩm Huệ Huệ và Tú Phân, lại không nghĩ ra được lời lẽ nào để phản bác Thẩm Huệ Huệ. Ngay cả việc bảo Thẩm Huệ Huệ im miệng cũng không được, ngược lại cô càng nói nhiều hơn, khiến bà ta càng thêm tức giận.
Lúc này thấy Thẩm Huệ Huệ miệng nhỏ liến thoắng, câu nào câu nấy đều nói ngược với mình, dì Trương đã dồn nén một bụng lửa giận, cuối cùng không nhịn được mắng "Ôi chao, con nhóc này, sao lại không có phúc mà còn đáng ghét thế Nhà đẹp như vậy, những đứa trẻ khác đều kéo mẹ vào hưởng phúc. Cháu thì hay rồi, cái này cũng cản, cái kia cũng ngăn, giống như sao chổi sợ mẹ mình sống tốt vậy."
Vốn còn đang do dự, vừa nghe dì Trương nói vậy thì Tú Phân đột ngột ngẩng đầu nhìn bà ta "Bà nói cái gì?"
Lúc này họ đang ở rất gần phòng khách của tòa nhà chính. Rõ ràng chỉ cần đi thêm vài phút nữa là vào đến nơi, dì Trương cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ, nhưng ai ngờ lại dừng lại, gọi thế nào cũng không chịu đi, e là sớm đã thu hút sự chú ý của người bên kia.
Dì Trương liếc mắt nhìn về phía phòng khách, lờ mờ thấy có người đang đi về phía họ, trong lòng sốt ruột không thôi.
Bà ta hoàn toàn không cảm thấy lời mình vừa nói có gì không đúng, qua loa nói với Tú Phân "Tôi nói này. Chúng ta đừng đứng đây nữa, lỡ làm ồn đến người khác thì không hay, mau vào trong thôi."
Vừa nói, dì Trương vừa giơ tay ra, muốn kéo người đi vào trong.
Nhưng Tú Phân lại ôm Thẩm Huệ Huệ lùi lại một bước, hoàn toàn tránh khỏi tay dì Trương.
Dì Trương giơ tay bắt hụt, ngay cả vạt áo của Tú Phân cũng không chạm tới. Bà ta ngẩn ra, lúc này mới quay đầu nhìn thẳng Tú Phân, liền thấy bà đang nhìn mình với vẻ mặt nghiêm túc.
Tú Phân nói từng chữ "Dì Trương, Huệ Huệ là con gái tôi, dì có gì không hài lòng với con bé thì cứ nói với tôi. Nếu con bé làm sai chuyện gì, dì cũng có thể nói thẳng, không cần phải vòng vo như vậy để mắng một đứa trẻ."
Dì Trương không ngờ, chỉ qua vài câu nói mà người phụ nữ vừa rồi còn khúm núm, vẻ mặt nhút nhát bối rối giờ đây lại như biến thành người khác.
Không những tránh tay bà ta, lại còn chất vấn bà ta.
Bà ta còn chưa chê hai kẻ nhà quê này bẩn
Mặc quần áo đã lỗi thời mười mấy năm, có chỗ thậm chí còn có miếng vá... Cả người bẩn thỉu, không biết chui ra từ cái xó xỉnh nào, trên người không biết mang theo bao nhiêu vi khuẩn.
Bà ta tốt bụng muốn kéo người vào, kết quả Tú Phân làm hay lắm, được người ta nể mặt mà không muốn.
Vừa rồi liên tục bị Thẩm Huệ Huệ chặn họng mấy câu, dì Trương sớm đã dồn nén một bụng tức. Bây giờ thấy Tú Phân cũng không biết điều như vậy, dì Trương lập tức cười giận dữ "Tú Phân, hai người đến đây không phải là vì muốn sống một cuộc sống tốt đẹp sao? Con gái cô không hiểu chuyện, ngăn không cho cô vào, cô không mắng nó nên tôi mới nói giúp cô vài câụ Đây đều là vì tốt cho cô thôi."
Cứ tưởng Tú Phân nghe xong lời bà ta sẽ nhận ra sai lầm của mình, nhưng dì Trương không ngờ Tú Phân ôm con gái, không hề nhượng bộ.
/735
|