Huynh ấy lấy khăn tay đưa đến trước miệng, hậm nước sốt còn dính trên miệng ta. Gương mặt thanh tú lại có nét cương nghị, động tác nhẹ nhàng khiến ta như đắm chìm vào sự dịu dàng đó.
Minh Tử Kỳ thu lại động tác, ý cười trên mặt lại không có ý thu vào, nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của ta, lại gõ nhẹ vào mũi ta, kéo chén canh nóng đến trước mặt ta, cười nhẹ: “Canh này rất tốt, có thể giải nhiệt, muội ăn đi”
Ta ngượng ngùng thu hồi tầm mắt, mỉm cười nhìn chén canh trước mặt, xong lại nhìn huynh ấy giả vờ giận dỗi: “Huynh là đang dùng đồ ăn bịt miệng ta đúng không? Ta nhớ huynh đã nói có chuyện của Nhân Ký muốn cho ta biết.”
Huynh ấy nhịn cười, đặt chén canh đang cầm trên tay xuống, đưa tay vén vài sợi tóc con của ta ra phía sau: “Ta là muốn tẩm bổ cho muội. Đi ngoài nắng cả ngày lại còn theo ta ăn mỳ cay, ta sợ cơ thể muội không chịu nổi, muốn đền bù cho muội. Còn chuyện của Nhân Ký thì...
Trong lòng ta tràn ngập ấm áp như người cô đơn đã lâu lại tìm được một người quan tâm đến mình, vì mình mà thấu hiểu, vì mình mà kiên nhẫn. Đến khi nghe được câu cuối cùng của huynh ấy, cảm giác màu hồng của tình yêu đã bị ta gấp gáp không chờ nổi để ra sau đầu. Ta vội vàng nói: “Thì sao... huynh mau nói cho ta biết.”
“Muội nghĩ xem vì sao Nhân Ký lại phải làm vậy với Hoa gia?” huynh ấy lấp lửng không chịu nói đáp án, lại thong thả vừa uống canh, vừa hỏi ngược lại ta, thật đúng là gấp chết ta.
Ta im lặng thầm nghĩ, đúng vậy, Nhân Ký có lợi gì trong chuyện này chứ. Nói tới nói lui ngoại trừ thù oán cá nhân giữa cha ta và cha hắn thì còn có một lý do khác... Chẳng phải trong số 10 hiệu gạo được vào vòng 2 còn có Nhân Ký sao...
“... chẳng lẽ là do ganh ghét chúng ta muốn triệt tiêu bớt một đối thủ của mình.” ta mãi suy nghĩ lại vô tình bật thốt lên nghi vấn của mình.
Huynh ấy cười khẽ, ánh mắt sáng như sao lại chứa đầy sự tinh tường, kiên định đáp lại nghi vấn của ta: “Muội đúng một phần... Muội đã quên mất lần trước bản thân đã đưa mình vào nguy hiểm thế nào sao?”
“Lẽ nào là lần đó ở Phát Gia Trang? Không thể nào? Bọn muội đã xem xét rất kỹ không ai phát hiện ra cả...
“Đúng vậy” Nói rồi huynh ấy khoanh tay lại, nhàn nhã quan sát sự hoảng loạn trên gương mặt ta.
Ta bất chợt nhận ra mình đã quá ngây thơ, Phát Gia Trang là nơi nào chứ. Bọn họ có thể nói chuyện thoải mái như vậy, ở đó chắc chắn là có tai mắt khắp nơi. Minh Tử Kỳ có thể nhìn ra sự kỳ lạ của ta thì bọn họ sao lại không thể. Ta lo lắng đến mồ hôi đầy trán, vẻ mặt lúc trắng lúc xanh, đưa mắt cầu cứu nhìn huynh ấy.
Huynh ấy thu lại dáng vẻ trêu chọc của mình, dịu dàng bước đến bên cạnh ta, nhẹ lau mồ hôi lấm tấm trên gương mặt ta, đưa mặt đến gần sát bên tai ta. Khoảng cách gần như vậy, ta có thể ngửi được cả mùi hương quen thuộc trên người huynh ấy, hơi thở nóng ấm phả vào tai ta, khiến ta vô thức đỏ mặt, rụt cổ lại. Lại nghe tiếng huynh ấy cười khẽ, thu lại động tác.
“Nhìn muội lo lắng như vậy kìa, biết vậy sao lúc trước còn làm..”
"Ta..."
“Không chọc muội nữa, ta đã cho người điều tra rồi, họ vẫn chưa nhận ra muội đâu, chỉ nhận ra Mạnh Lang hay đi theo muội. Đệ ấy thân với Hoa gia như vậy, Hoa gia bị nghi ngờ cũng phải. Chỉ là lúc đó ta cũng không hiểu, là hai người các muội đã vô tình nghe phải điều không nên nghe sao?
Nếu nói để triệt hạ đối thủ của mình thì có rất nhiều đối thủ mạnh, cần gì nhằm vào Hoa gia để ra tay chứ. Huống hồ chuyện này cũng không liên quan đến cha của hắn, nên ta có thể nói chuyện này hết 7 phần là vì lần đó muội đã vô tình phát hiện ra chuyện cơ mật của bọn họ”
Ta ngẫm nghĩ lại, đưa trí nhớ mình trở về ngày hôm đó ở Phát Gia Trang...
“Ta nhớ lúc đó có một chuyện khá kỳ lạ... lúc đó ta cũng từng thắc mắc với Tiểu Lang một vấn đề. Ta cảm thấy thái độ của Trịnh Nhân hà kia rất bất thường.
Bình thường khi nghe người khác khen lão sư phụ nhà mình, sẽ kéo người ta về nhà thiết đại một bữa, đằng này hắn lại bảo người ta đừng ăn. Nếu vậy thì sao lại cho người đi đồn đãi ầm ĩ thanh danh tốt của lão sư phụ kia chứ.
Có điều chuyện này đã bị ta quẳng ra sau đầu, điều ra không có kết quả gì, lại bận rộn chuyện của Hoa gia nên ta quên bén đi mất.”
Huynh ấy lại đặt chén canh nóng vào tay ta, ý bảo ta mau uống, còn mình thì trở lại chỗ ngồi đối diện ra rót cho bản thân một chung trà, vừa nhấm nháp vừa ra chiều suy nghĩ.
“Ta nghĩ tin tức mà ta mang đến sẽ giúp chúng ta tiến một bước gần đến sự thật. Người của ta ở bến tàu đã theo dõi thấy cánh tay phải đắc lực của Trịnh Nhân Hà từ hôm tin đồn của Hoa gia nổ ra. Mấy hôm trước phát hiện ra hắn rất hay ra vào cánh rừng phía sau bến tàu, hành vi rất đáng ngờ.
Người của ta theo hắn cả đoạn đường thì mất dấu hắn ngay trước khu mộ hoang, tìm mãi cũng không thấy vết tích của hắn. Ta nghi ngờ hắn ta có lối đi bí mật, vì ngoại trừ khu mộ đó thì cánh rừng kia khá hoang sơ, cũng không phát hiện có người sinh sống.”
Minh Tử Kỳ thu lại động tác, ý cười trên mặt lại không có ý thu vào, nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của ta, lại gõ nhẹ vào mũi ta, kéo chén canh nóng đến trước mặt ta, cười nhẹ: “Canh này rất tốt, có thể giải nhiệt, muội ăn đi”
Ta ngượng ngùng thu hồi tầm mắt, mỉm cười nhìn chén canh trước mặt, xong lại nhìn huynh ấy giả vờ giận dỗi: “Huynh là đang dùng đồ ăn bịt miệng ta đúng không? Ta nhớ huynh đã nói có chuyện của Nhân Ký muốn cho ta biết.”
Huynh ấy nhịn cười, đặt chén canh đang cầm trên tay xuống, đưa tay vén vài sợi tóc con của ta ra phía sau: “Ta là muốn tẩm bổ cho muội. Đi ngoài nắng cả ngày lại còn theo ta ăn mỳ cay, ta sợ cơ thể muội không chịu nổi, muốn đền bù cho muội. Còn chuyện của Nhân Ký thì...
Trong lòng ta tràn ngập ấm áp như người cô đơn đã lâu lại tìm được một người quan tâm đến mình, vì mình mà thấu hiểu, vì mình mà kiên nhẫn. Đến khi nghe được câu cuối cùng của huynh ấy, cảm giác màu hồng của tình yêu đã bị ta gấp gáp không chờ nổi để ra sau đầu. Ta vội vàng nói: “Thì sao... huynh mau nói cho ta biết.”
“Muội nghĩ xem vì sao Nhân Ký lại phải làm vậy với Hoa gia?” huynh ấy lấp lửng không chịu nói đáp án, lại thong thả vừa uống canh, vừa hỏi ngược lại ta, thật đúng là gấp chết ta.
Ta im lặng thầm nghĩ, đúng vậy, Nhân Ký có lợi gì trong chuyện này chứ. Nói tới nói lui ngoại trừ thù oán cá nhân giữa cha ta và cha hắn thì còn có một lý do khác... Chẳng phải trong số 10 hiệu gạo được vào vòng 2 còn có Nhân Ký sao...
“... chẳng lẽ là do ganh ghét chúng ta muốn triệt tiêu bớt một đối thủ của mình.” ta mãi suy nghĩ lại vô tình bật thốt lên nghi vấn của mình.
Huynh ấy cười khẽ, ánh mắt sáng như sao lại chứa đầy sự tinh tường, kiên định đáp lại nghi vấn của ta: “Muội đúng một phần... Muội đã quên mất lần trước bản thân đã đưa mình vào nguy hiểm thế nào sao?”
“Lẽ nào là lần đó ở Phát Gia Trang? Không thể nào? Bọn muội đã xem xét rất kỹ không ai phát hiện ra cả...
“Đúng vậy” Nói rồi huynh ấy khoanh tay lại, nhàn nhã quan sát sự hoảng loạn trên gương mặt ta.
Ta bất chợt nhận ra mình đã quá ngây thơ, Phát Gia Trang là nơi nào chứ. Bọn họ có thể nói chuyện thoải mái như vậy, ở đó chắc chắn là có tai mắt khắp nơi. Minh Tử Kỳ có thể nhìn ra sự kỳ lạ của ta thì bọn họ sao lại không thể. Ta lo lắng đến mồ hôi đầy trán, vẻ mặt lúc trắng lúc xanh, đưa mắt cầu cứu nhìn huynh ấy.
Huynh ấy thu lại dáng vẻ trêu chọc của mình, dịu dàng bước đến bên cạnh ta, nhẹ lau mồ hôi lấm tấm trên gương mặt ta, đưa mặt đến gần sát bên tai ta. Khoảng cách gần như vậy, ta có thể ngửi được cả mùi hương quen thuộc trên người huynh ấy, hơi thở nóng ấm phả vào tai ta, khiến ta vô thức đỏ mặt, rụt cổ lại. Lại nghe tiếng huynh ấy cười khẽ, thu lại động tác.
“Nhìn muội lo lắng như vậy kìa, biết vậy sao lúc trước còn làm..”
"Ta..."
“Không chọc muội nữa, ta đã cho người điều tra rồi, họ vẫn chưa nhận ra muội đâu, chỉ nhận ra Mạnh Lang hay đi theo muội. Đệ ấy thân với Hoa gia như vậy, Hoa gia bị nghi ngờ cũng phải. Chỉ là lúc đó ta cũng không hiểu, là hai người các muội đã vô tình nghe phải điều không nên nghe sao?
Nếu nói để triệt hạ đối thủ của mình thì có rất nhiều đối thủ mạnh, cần gì nhằm vào Hoa gia để ra tay chứ. Huống hồ chuyện này cũng không liên quan đến cha của hắn, nên ta có thể nói chuyện này hết 7 phần là vì lần đó muội đã vô tình phát hiện ra chuyện cơ mật của bọn họ”
Ta ngẫm nghĩ lại, đưa trí nhớ mình trở về ngày hôm đó ở Phát Gia Trang...
“Ta nhớ lúc đó có một chuyện khá kỳ lạ... lúc đó ta cũng từng thắc mắc với Tiểu Lang một vấn đề. Ta cảm thấy thái độ của Trịnh Nhân hà kia rất bất thường.
Bình thường khi nghe người khác khen lão sư phụ nhà mình, sẽ kéo người ta về nhà thiết đại một bữa, đằng này hắn lại bảo người ta đừng ăn. Nếu vậy thì sao lại cho người đi đồn đãi ầm ĩ thanh danh tốt của lão sư phụ kia chứ.
Có điều chuyện này đã bị ta quẳng ra sau đầu, điều ra không có kết quả gì, lại bận rộn chuyện của Hoa gia nên ta quên bén đi mất.”
Huynh ấy lại đặt chén canh nóng vào tay ta, ý bảo ta mau uống, còn mình thì trở lại chỗ ngồi đối diện ra rót cho bản thân một chung trà, vừa nhấm nháp vừa ra chiều suy nghĩ.
“Ta nghĩ tin tức mà ta mang đến sẽ giúp chúng ta tiến một bước gần đến sự thật. Người của ta ở bến tàu đã theo dõi thấy cánh tay phải đắc lực của Trịnh Nhân Hà từ hôm tin đồn của Hoa gia nổ ra. Mấy hôm trước phát hiện ra hắn rất hay ra vào cánh rừng phía sau bến tàu, hành vi rất đáng ngờ.
Người của ta theo hắn cả đoạn đường thì mất dấu hắn ngay trước khu mộ hoang, tìm mãi cũng không thấy vết tích của hắn. Ta nghi ngờ hắn ta có lối đi bí mật, vì ngoại trừ khu mộ đó thì cánh rừng kia khá hoang sơ, cũng không phát hiện có người sinh sống.”
/50
|