Tâm Ở Hi Viên

Chương 47 - Lâm bổ đầu

/50


Bóng dáng hắc y công tử từ xa phía cảng dỡ hàng không ai khác ngoài Minh Tử Kỳ. Ta cũng không kinh ngạc lắm lí do vì sao huynh ấy lại tình cờ có mặt ở đây, dù sao việc làm ăn của Minh gia có mặt khắp nơi, gặp huynh ấy ở đây cũng không có gì lạ. Chỉ là trong vô thức nhìn thấy huynh ấy, ta ngoảnh đầu đi thẳng, bộ dáng như chạy trối chết. Có chết ta cũng không muốn bị huynh ấy nhận ra, nhìn thấy ta trong bộ y phục này. Cũng không biết vì sao bản thân ta lại làm vậy, chỉ là cảm thấy rất ngượng ngùng.

Từ sau hôm ở Ý Mãn Lâu đến giờ đã mấy ngày ta không nhìn thấy huynh ấy. Ta nghĩ huynh ấy ít nhiều đã nghe tin tức trong kinh mấy hôm nay về Hoa gia. Ta không biết phản ứng của huynh ấy khi nghe thấy tin tức này sẽ là gì, chỉ biết bản thân không hề muốn huynh ấy cùng Minh gia lại bị kéo vào chuyện này. Ít nhiều những lời đàm tiểu thế này cũng sẽ phần nào ảnh hưởng đến uy tín của người tổ chức kỳ thi như Minh gia.

Bọn ta rẽ vào một xưởng đóng tàu nhỏ trong một góc chật chội của bến tàu, men theo con đường trước mặt, tránh xa dòng người đông đúc, cuối cùng dừng chân trước một trạm dịch nhỏ, nhưng lại chật ních người ra ra vào vào. Bọn ta định đi vào bên trong tìm Lâm bổ đầu thì lại bị người chặn lại. Sau khi hỏi rõ danh tính bọn ta được đưa vào phòng chờ nhỏ bên trong.

Sau hai tuần trà, cuối cùng Lâm bổ đầu cũng xuất hiện. Râu tóc lồm xồm trông còn có vẻ hơi cháy nữa, vận y phục bình thường của công nhân bằng vải thô, bộ dáng nửa nghiêm túc nửa không, vừa bước đến ngồi xuống bên cạnh Tiểu Lang vừa lớn giọng:

“Tên tiểu tử này có chuyện mới đến tìm ta đúng không, bình thường ta gọi sao không thấy ngươi vác mặt đến”

“Thôi mà, lão Lâm, thúc nỡ lòng thấy chết không cứu sao. Bây giờ không phải là chuyện của ta mà là chuyện của tỷ tỷ ta, của huynh đệ của huynh đệ thúc Hoa lão gia, không có thúc tỷ tỷ ta chắc chắn sẽ không thể gả đi được nữa.

Ta nghe đệ ấy nói mà trong bụng nên nhịn cười đến mức khó thở, gì mà không thể gả đi nữa chứ. Đúng là chuyện gì cũng có thể nói ha ha ha... Ta im lặng không vạch trần đệ ấy, ánh mắt giả vờ đáng thương nhìn sang Lâm bổ đầu bên cạnh, đưa tay lên chậm chậm mấy giọt nước mắt giả tạo. Muội muội ta trông thấy cũng hùa theo diễn kịch, khóc lóc, làm nũng, năn nỉ đủ kiểu.

Đến cuối này rốt cuộc moi ra được một tin tức quan trọng từ miệng thúc ấy, người truyền đi tin tức này ban đầu là từ phía Quan lão gia, người mà ta đã đoán được từ trước. Cái tên thứ hai từ miệng thúc ấy khiến ta phải đặt một dấu hỏi lớn chính là nhị thiếu gia Nhân Ký.

Hắn là mượn nước đẩy thuyền, mượn gió bẻ măng, thầm lặng đâm cho Hoa gia chúng ta một dao. Ta cũng không hiểu Hoa gia ta có thù lớn thế nào với hắn, cha hắn nhắm vào cha ta, còn hắn lại nhắm vào ta. Hai cha con bọn họ đúng là muốn dồn chúng ta vào chỗ chết, không thể ngẩng mặt lên làm người.



Bọn ta men theo đường cũ trở lại bến tàu đã là giờ Ngọ 3 khắc. Vừa lúc ra đến xưởng tàu nhỏ ban nãy, ngay tại ngã rẽ lại vô tình chạm mặt Minh gia đại công tử nhà ta. Ta bất ngờ đến mức tim như nhảy cẩng lên một phát, nhịp thở ngưng trọng, hít sâu vào một hơi, mãi mới lấy lại bình tĩnh.

Ta chưa kịp lên tiếng lại nghe Tiểu Lang ngạc nhiên cất giọng:

“Tử Kỳ đại ca, tỉnh cờ thật, chúng ta lại có duyên gặp nhau. Sao huynh lại ở đây?”

Câu hỏi ngu ngốc vậy cũng có thể hỏi, đúng thật là... ta liếc mắt nhìn Tiểu Lang, trong lòng thầm phỉ nhổ. Tất nhiên là vì muốn bắt ta rồi, dám chắc huynh ấy ban nãy đã thấy ta đi vào chỗ này nên mới cất công đứng đợi như vậy.

Ta cúi mặt, vô vọng cầu nguyện huynh ấy đừng nhận ra mình, lại thấy huynh ấy không trả lời Tiểu Lang, chỉ lặng lẽ bước đến trước mặt ta, mũi giày chỉ cách ta chừng 1 thước, trầm giọng:

“Hoa Thần công tử lâu rồi không gặp, ta lại không biết huynh có hứng thú với kinh thành đến vậy?”

Tiểu muội ở phía sau không kìm nổi tò mò, bước đến trước một bước nghiêng đầu, bộ dáng thành thật, hỏi: “Tỷ phu, huynh không nhận ra nhị tỷ của ta sao? Tỷ ấy là Hoa Chân Tâm đấy, không phải Hoa Thần công tử mà huynh nói”

Ta quên mất muội ấy không biết chuyện Hoa Thần công tử này. Chết thật! Mặt mũi ta bị muội ấy ngu ngốc đạp đỗ. Ai lại đi vạch mặt tỷ tỷ mình như vậy chứ. Lần trước Đại Lãng có biết sự thật cũng không trực tiếp nói ra như muội ấy. Ta ngượng chín mặt không dám ngẩng đầu lên.

Không khí nhưng đọng, ta còn nghe cả tiếng lá thu rơi rụng. Tưởng chừng có thể nghe được tiếng ếch kêu thì lại bất ngờ nghe được giọng cười không thể kiềm chế của thư đồng huynh ấy, còn cả giọng cười nhẹ đầy kiềm nén của huynh ấy. Làm hại ta đến mặt cũng không dám ngẩng lên càng cúi càng sâu.

/50

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status