Mấy hôm sau mấy người bọn ta theo chân người của Minh Tử Kỳ bí mật đến khu mộ hoang hôm nọ. Lúc ấy trời còn chưa sáng hẳn, gió trời se lạnh, lâu lâu lại nghe tiếng quạ quang quác có hơi sởn tóc gáy. Minh Tử Kỳ đi trước nắm tay dắt ta băng qua khu rừng gập gềnh đầy đá cụi.
Chúng ta đứng từ xa quan sát các tấm bia mộ rêu xanh mọc đầy, bên trên chỉ khắc vài chữ vô danh. Xung quanh là các bụi cây lá bén nhọn như dao sắc như muốn lấy mạng người. Chúng ta không dám manh động đến quá gần vì sợ có tai mắt xung quanh.
Đợi cả buổi sáng cũng không thấy người từ bên trong đi ra, đến gần giữa trưa, chúng ta chợt thấy một lão nhân gia gánh củi từ cánh rừng phía sau một cách thần kỳ nào đó tiến vào khu vực giữa các tầm bia mộ bình an không thương tích. Ông ấy đặt mấy cái lồng gỗ lên trên một ngôi mộ nhỏ, dùng chui rìu gõ vài cái vang vọng lên trên tấm bia rồi mặt không đổi sắc gánh củi đi mất.
Minh Tử Kỳ sai người của huynh ấy lén lút theo dõi ông ấy, còn mình thì nắm chặt tay ta, trấn an: “Muội chờ ở đây cùng ta một chút, chúng ta sắp câu được cá rồi, xong việc ta dẫn muội đi ăn một bữa thịnh soạn”
Nói mới nhớ ta cùng huynh ấy chở ở đây từ sáng sớm, trong bụng ngoại trừ một ít điểm tâm mang theo dọc đường thì chẳng còn gì, còn không đủ lấp đầy bao tử ta. Ta ôm lấy chiếc bụng đang biểu tình của mình, kiên nhẫn chờ đợi cùng huynh ấy.
Nhanh sau đó đã thấy ngôi mộ nhỏ có chuyển động, dịch chuyển từ từ sang một bên, lại thấy từ bên dưới có người đi lên. Là một hán tử độ chừng hai mươi tuổi, làn da rám nắng, mặt mũi thô kệch, tóc tai có chút rối loạn.
Y đảo mắt nhìn xung quanh, may mắn ta và Minh Tử Kỳ núp rất kỹ sau gốc cây to gần đó nên không bị phát hiện. Không phát hiện thấy điều gì kỳ lạ, y nhanh tay bắt lấy lồng thức ăn quay trở lại nơi của mình.
Chắc mẩm người bên dưới sẽ không ra nữa, ta ôm một bụng nghi vấn cùng
Minh Tử Kỳ lần theo đường cũ trở về. Đúng như lời đã hứa, huynh ấy đưa ta đến một tửu quán gần đó, mở một phòng riêng, gọi cả một bàn thức ăn.
Ta đói vô cùng, cẩn thận ăn hết cả một bàn thức ăn, tuy các món đều là dược thiện nhưng hương vị không khó ăn tí nào, rất hợp khẩu vị ta. Mãi một lúc sau khi bụng đã được lấp đầy, tốc độ ăn của ta dần thả lỏng, vừa bưng bát canh húp từng ngụm nhỏ, vừa bắt đầu nói ra những thắc mắc ban nãy của mình với huynh ấy.
“Ta không hiểu lắm, họ làm chuyện gì mờ ám mà phải đến mức trốn kỹ đến vậy, còn phải tìm một người lạ mặt đúng giờ mang thức ăn tới nữa. Ta nhớ Nhân Ký tháng trước có ra loại thuốc mới do lão sư phụ chế tạo, nghe nói giúp gạo tươi mới lâu hơn, chuyện đó còn ầm ĩ trong thành một thời gian khá lâu.
Còn mấy lời Trịnh Nhân Hà nói khi đó nữa, đừng nên ăn món do lão sư phụ chế tạo. Chẳng lẽ thật sự là đang điều chế thứ gì không ăn được sao, nếu vậy vì sao cho đến hiện tại dù rất nhiều người đã mua sản phẩm của họ đều không nghe thấy ai có triệu chứng độc phát”
Minh Tử Kỳ dùng nắp chung gạc gạc lá trà trên mặt nước, nhấp một ngụm nhỏ từ tốn, nhẹ mỉm cười nghe ta luyên thuyên, mãi một lúc mới lên tiếng đáp lại ta: “Muội nói đều đúng. Chỉ có điều, có thực là không có ai có triệu chứng kỳ lạ không, là thực sự không có hay chúng ta không biết”
Ta nghe huynh ấy nói chợt thông suốt một chút, đúng vậy là không có hay không biết. Vả lại không phải loại thức ăn nào cũng đều phát độc ngay, nếu họ đã có ý bán ra ngoài, tức là sẽ không để lại dấu vết đơn giản như vậy. Cũng có rất nhiều loại thức ăn phải dùng lâu dài mới phát huy độc tính vốn có.
Ta nghĩ mình đã biết phải làm gì tiếp theo. Trông vẻ mặt đầy đắc ý của ta, huynh ấy chợt khom người về phía ta, gõ nhẹ tên mũi ta, giọng lành lạnh, ngữ điệu trêu chọc nhưng lời nói lại không có ý như đùa:
“Muội đừng có nghĩ đến chuyện tự mình điều tra nữa, chuyện này cứ để ta lo liệu, muội tốt nhất cứ ở lại Hoa phủ tĩnh dưỡng, lo cho vòng thi thứ 2 trước mắt. Chuyện còn lại ta tự có tính toán. Muội đã lọt vào tầm mắt của bọn họ, tốt nhất nếu không có việc gì thì đừng ra khỏi phủ, chờ tin tốt của ta.”
Chúng ta đứng từ xa quan sát các tấm bia mộ rêu xanh mọc đầy, bên trên chỉ khắc vài chữ vô danh. Xung quanh là các bụi cây lá bén nhọn như dao sắc như muốn lấy mạng người. Chúng ta không dám manh động đến quá gần vì sợ có tai mắt xung quanh.
Đợi cả buổi sáng cũng không thấy người từ bên trong đi ra, đến gần giữa trưa, chúng ta chợt thấy một lão nhân gia gánh củi từ cánh rừng phía sau một cách thần kỳ nào đó tiến vào khu vực giữa các tầm bia mộ bình an không thương tích. Ông ấy đặt mấy cái lồng gỗ lên trên một ngôi mộ nhỏ, dùng chui rìu gõ vài cái vang vọng lên trên tấm bia rồi mặt không đổi sắc gánh củi đi mất.
Minh Tử Kỳ sai người của huynh ấy lén lút theo dõi ông ấy, còn mình thì nắm chặt tay ta, trấn an: “Muội chờ ở đây cùng ta một chút, chúng ta sắp câu được cá rồi, xong việc ta dẫn muội đi ăn một bữa thịnh soạn”
Nói mới nhớ ta cùng huynh ấy chở ở đây từ sáng sớm, trong bụng ngoại trừ một ít điểm tâm mang theo dọc đường thì chẳng còn gì, còn không đủ lấp đầy bao tử ta. Ta ôm lấy chiếc bụng đang biểu tình của mình, kiên nhẫn chờ đợi cùng huynh ấy.
Nhanh sau đó đã thấy ngôi mộ nhỏ có chuyển động, dịch chuyển từ từ sang một bên, lại thấy từ bên dưới có người đi lên. Là một hán tử độ chừng hai mươi tuổi, làn da rám nắng, mặt mũi thô kệch, tóc tai có chút rối loạn.
Y đảo mắt nhìn xung quanh, may mắn ta và Minh Tử Kỳ núp rất kỹ sau gốc cây to gần đó nên không bị phát hiện. Không phát hiện thấy điều gì kỳ lạ, y nhanh tay bắt lấy lồng thức ăn quay trở lại nơi của mình.
Chắc mẩm người bên dưới sẽ không ra nữa, ta ôm một bụng nghi vấn cùng
Minh Tử Kỳ lần theo đường cũ trở về. Đúng như lời đã hứa, huynh ấy đưa ta đến một tửu quán gần đó, mở một phòng riêng, gọi cả một bàn thức ăn.
Ta đói vô cùng, cẩn thận ăn hết cả một bàn thức ăn, tuy các món đều là dược thiện nhưng hương vị không khó ăn tí nào, rất hợp khẩu vị ta. Mãi một lúc sau khi bụng đã được lấp đầy, tốc độ ăn của ta dần thả lỏng, vừa bưng bát canh húp từng ngụm nhỏ, vừa bắt đầu nói ra những thắc mắc ban nãy của mình với huynh ấy.
“Ta không hiểu lắm, họ làm chuyện gì mờ ám mà phải đến mức trốn kỹ đến vậy, còn phải tìm một người lạ mặt đúng giờ mang thức ăn tới nữa. Ta nhớ Nhân Ký tháng trước có ra loại thuốc mới do lão sư phụ chế tạo, nghe nói giúp gạo tươi mới lâu hơn, chuyện đó còn ầm ĩ trong thành một thời gian khá lâu.
Còn mấy lời Trịnh Nhân Hà nói khi đó nữa, đừng nên ăn món do lão sư phụ chế tạo. Chẳng lẽ thật sự là đang điều chế thứ gì không ăn được sao, nếu vậy vì sao cho đến hiện tại dù rất nhiều người đã mua sản phẩm của họ đều không nghe thấy ai có triệu chứng độc phát”
Minh Tử Kỳ dùng nắp chung gạc gạc lá trà trên mặt nước, nhấp một ngụm nhỏ từ tốn, nhẹ mỉm cười nghe ta luyên thuyên, mãi một lúc mới lên tiếng đáp lại ta: “Muội nói đều đúng. Chỉ có điều, có thực là không có ai có triệu chứng kỳ lạ không, là thực sự không có hay chúng ta không biết”
Ta nghe huynh ấy nói chợt thông suốt một chút, đúng vậy là không có hay không biết. Vả lại không phải loại thức ăn nào cũng đều phát độc ngay, nếu họ đã có ý bán ra ngoài, tức là sẽ không để lại dấu vết đơn giản như vậy. Cũng có rất nhiều loại thức ăn phải dùng lâu dài mới phát huy độc tính vốn có.
Ta nghĩ mình đã biết phải làm gì tiếp theo. Trông vẻ mặt đầy đắc ý của ta, huynh ấy chợt khom người về phía ta, gõ nhẹ tên mũi ta, giọng lành lạnh, ngữ điệu trêu chọc nhưng lời nói lại không có ý như đùa:
“Muội đừng có nghĩ đến chuyện tự mình điều tra nữa, chuyện này cứ để ta lo liệu, muội tốt nhất cứ ở lại Hoa phủ tĩnh dưỡng, lo cho vòng thi thứ 2 trước mắt. Chuyện còn lại ta tự có tính toán. Muội đã lọt vào tầm mắt của bọn họ, tốt nhất nếu không có việc gì thì đừng ra khỏi phủ, chờ tin tốt của ta.”
/50
|