Mộ Đình Kiêu đặt cằm lên đầu cô, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
"Hôm nay không lạnh, sao tay em lại lạnh thế này?" Ánh lệ trong mắt còn chưa tan, lòng cô nghẹn lại.
Cố Khuynh Thành nhất thời không biết phải trả lời anh thế nào.
Ngay sau đó, cơ thể cô bị anh xoay lại.
Cô ngước lên, dùng đôi mắt ướt át như chú nai nhỏ nhìn anh.
Ánh mắt ấy, có vài phần ngây ngô, vài phần đáng thương, khiến trái tim Mộ Đình Kiêu rung động, không thể kiềm chế được nữa, anh nâng mặt cô lên mà hôn.
Nụ hôn của Mộ Đình Kiêu đầy mãnh liệt, như thể hận không thể đem cô nhập vào xương tủy, giấu chặt trong lòng.
Cố Khuynh Thành chỉ có thể nhón chân, bị ép ngửa đầu lên.
Khuôn mặt cô đỏ ửng, hơi thở càng thêm rối loạn.
Nhưng trong lồng ngực, lại có chút ngọt ngào.
Mấy năm bên nhau, dường như chỉ khi thân mật, cô mới thấy được một chút sự bốc đồng không kiềm chế từ Mộ Đình Kiêu.
Cũng chỉ những lúc như thế, cô mới cảm thấy mình được yêu.
"Đình Kiêu... " Cố Khuynh Thành bị hôn đến mức gần như không thở nổi, khẽ rên lên một tiếng Mộ Đình Kiêu đột nhiên tỉnh táo, buông cô ra.
"Nếu không phải vì cần đến công ty gấp, anh thật sự muốn ăn em ngay bây giờ.
" Giọng anh trầm ấm, mang theo sự gợi cảm nhàn nhạt.
Cố Khuynh Thành đỏ mặt, không nhịn được đẩy anh một cái: "Chúng ta tối qua mới... mới... " Những lời sau đó, da mặt cô mỏng, cuối cũng vẫn không thể nói ra được.
Mộ Đình Kiêu lại chẳng để tâm, ôm cô không chút xấu hổ: "Thì sao chứ? Vợ của anh, anh muốn bao nhiêu cũng không đủ.
" Cố Khuynh Thành vừa định mở miệng thì trên tay đột nhiên có cảm giác mát lạnh.
Cúi đầu nhìn, trên cổ tay có thêm một chiếc vòng tay cực kỳ đẹp.
Những viên hồng ngọc tỏa sáng lấp lánh, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô, khiến nó càng trở nên non mềm.
"Cho em sao?" Cô ngẩng đầu, có chút bất ngo.
"Ừ, thích không?" "Anh tự chọn sao?" Mộ Đình Kiêu gật đầu.
"Em rất thích, cảm ơn anh!" Cố Khuynh Thành mỉm cười dịu dàng, nhón chân đặt một nụ hôn nhẹ lên má anh.
Nhưng Mộ Đình Kiêu lại không hài lòng, anh nhíu mày, chỉ vào môi mình.
Cố Khuynh Thành hiểu ý anh.
Nhưng cô thật sự rất ít khi chủ động, nhất thời khó mà làm được.
"Không hôn thì anh đi đấy nhé?" Mộ Đình Kiêu cố ý nói.
Nói xong, anh buông tay cô ra.
Cố Khuynh Thành nhất thời hoảng hốt, không nghĩ ngợi gì lập tức hôn lên môi anh.
Mộ Đình Kiêu cứ như đã chờ sẵn từ lâu, giữ lấy gáy cô, lại là một nụ hôn nóng bỏng.
Cho đến khi cô nắm lấy áo anh xin tha, anh mới từ từ buông ra.
"Mấy ngày này em cứ ở nhà nghỉ ngơi, có thời gian thì đến thăm ông bà nội.
Đợi khỏe hẳn rồi hãy đến công ty.
" Mộ Đình Kiêu nhìn khuôn mặt trắng trẻo của cô, nhẹ giọng dặn dò.
Cố Khuynh Thành gật đầu.
Cô học mỹ thuật, sau khi tốt nghiệp thì vẫn luôn làm việc tại Tập đoàn Mộ thị.
Hiện tại, cô là trưởng phòng thiết kế.
Chỉ là, đồng nghiệp trong công ty vẫn chưa biết mối quan hệ giữa hai người họ.
Trong công việc, cô luôn rất liều mạng.
Nếu không phải vì thời gian vừa rồi làm việc quá sức, thường xuyên chóng mặt, đau đầu, thậm chí buồn nôn, cô cũng sẽ không nghỉ ngơi mấy ngày nay.
Tuy nhiên, đợi sau khi kết hôn, cô nhất định sẽ hạn chế cường độ công việc.
Cô sẽ dành nhiều thời gian hơn cho gia đình và Mộ Đình Kiêu.
/1103
|