Phu Nhân Ngoan Ngoãn, Tổng Tài Hết Mực Cưng Chiều

Chương 3

/1103



Một lần cứu mạng, cô đã trao trọn trái tim mình cho anh, không giữ lại gì.

 Từ ngày đó, ước mơ của cô chính là được gả cho anh.

 Nắm tay anh, cùng anh đi hết cuộc đời.

 Có tiếng bước chân từ dưới lầu vọng lên, kéo Cố Khuynh Thành ra khỏi dòng suy nghĩ.

 Ngay sau đó, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.

 Ánh mắt và chân mày Mộ Đình Kiêu đều lộ rõ vẻ mệt mỏi, bộ vest trên người cũng nhăn nhúm.

 Không ngoài dự đoán, anh lại chăm sóc Thẩm Đường cả đêm.

 Cái gọi là "đi rồi sẽ về" đâu? Cố Khuynh Thành dời ánh mắt sang chỗ khác, cố gắng không nhìn anh.

 Nhưng Mộ Đình Kiêu lại đưa tay trực tiếp kéo cô vào lòng, đôi môi lạnh lẽo khẽ chạm vào cô, giọng nói trầm thấp, dịu dàng hỏi: "Giận rồi à?" Cố Khuynh Thành né tránh, không nói gì.

 Cô rõ ràng ngửi thấy mùi nước hoa của phụ nữ trên người anh, điều quan trọng hơn là, trên áo sơ mi của anh có dấu son môi, đỏ rực và vô cùng chói mắt.

 Dấu vết thuộc về Thẩm Đường ấy, như một cây kim, từng chút một đâm vào trái tim cô.

 Rất đau.

 "Anh còn yêu Thẩm Đường không?" Đột nhiên, Cố Khuynh Thành nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng, cứ thế mà hỏi anh.

 Mộ Đình Kiêu đưa tay ôm cô vào lòng.

 Sau đó, giọng nói trầm ấm, quyến rũ của anh vang lên: "Trong đầu em suốt ngày nghĩ gì vậy?" "Anh thừa nhận Thẩm Đường có chút đặc biệt với anh, nhưng chỉ là tình cảm giữa bạn học, không có gì hơn ngoài đó.

 " Cố Khuynh Thành không phản bác, chỉ nhìn anh: "Vậy còn em thì sao? Đình Kiêu, anh có yêu em không?" yêu em không "Đình Kiêu, anh có yêu em không?" Cô nhớ rất rõ, năm đó, họ đã bắt đầu ở bên nhau như thế nào.

 Khi ấy, Thẩm Đường vì một người đàn ông khác mà bỏ ra nước ngoài.

 Mộ Đình Kiêu gần như phát điên, anh uống đến say mèm.

 Chính đêm đó, anh đè cô dưới thân, bất chấp việc cô khóc lóc run rẩy, cứ như nếm được vị ngon lại càng trở nên tham lam, mất không chế mà muốn cô hết lần này đến lần khác.

 Khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, anh hỏi cô: "Nếu em cảm thấy thiệt thòi, thì có thể làm bạn gái anh, em bằng lòng chứ?" Cô gật đầu đồng ý.

 Đó chính là khởi đầu của họ.

 Chỉ là trách nhiệm, không liên quan đến tình yêu.

 Còn bây giờ thì sao? Anh đối với cô, liệu có chút tình cảm hay sự yêu thích nào không? Mộ Đình Kiêu nhìn vào đôi mắt thanh tú của cô: "Khuynh Thành, chúng ta sắp kết hôn rồi.

 Sau này em sẽ là vợ anh, anh sẽ yêu thương em, chăm sóc em... " " Trên môi chợt có cảm giác lạnh lẽo.

 Ngón tay của Cố Khuynh Thành ngăn lại những lời anh định nói tiếp.

 "Đình Kiêu, đừng nói nữa, em hiểu cả rồi.

 " " "Anh đã vất vả cả đêm, thay đồ rồi hãy đến công ty.

 Để em lấy cho anh.

 " " Bình tĩnh nói xong những lời này, cô quay người đi.

 Nhưng khi vừa quay lưng, nước mắt của cô đã không thể kìm nén được mà rơi xuống.

 Anh nói rất nhiều, những lời dịu dàng, ngọt ngào, ấm áp... Nhưng có một điểm chung duy nhất, đó chính là tất cả đều lảng tránh khỏi vấn đề mà cô hỏi.

 Nếu yêu, chỉ cần một chữ là đủ, không cần phải tô điểm bằng những lời bóng bẩy.

 Càng nói nhiều, càng chứng tỏ rằng không yêu.

 Cho nên những lời tiếp theo, cô đã không còn đủ dũng khí để nghe nữa.

 Đến phòng thay đồ, cô vừa lấy xuống một bộ vest, thì cơ thể bất ngờ bị kéo vào một vòng tay quen thuộc.




/1103

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

Chính sách bảo mật

Điều khoản sử dụng

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status