Phu Nhân Ngoan Ngoãn, Tổng Tài Hết Mực Cưng Chiều

Chương 11

/1103



Mộ Đình Kiêu đưa tay bắt lấy, sắc mặt u ám.

 Ánh mắt hai người lặng lẽ giao nhau giữa không trung Trước đây, Cố Khuynh Thành luôn chiều theo anh, yêu thương anh, rất hiếm khi nổi giận với anh.

 Dù hai người thật sự có cãi nhau, cuối cùng cũng đều là cô dỗ dành anh trước.

 Vì vậy lần này, Mộ Đình Kiêu cũng đang chờ.

 Anh nghĩ, chỉ cần cô chịu nhận sai, chịu bước tới ôm lấy anh, nói một câu: "Đình Kiêu, xin lỗi, là em sai rồi.

 " Thì anh có thể coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra.

 Nhưng một phút, ba phút trôi qua... Cố Khuynh Thành hoàn toàn không có chút ý định nhận sai nào.

 Mộ Đình Kiêu mím chặt môi, đường nét khuôn mặt căng cứng, sắc mặt lạnh đến tột cùng: "Em nghỉ ngơi đi, ngày mai anh sẽ cho người đưa em về.

 " Nói xong, anh mở cửa, rồi đóng sầm lại.

 Lúc rời đi, thậm chí cả cửa cũng không buồn khóa.

 Từng đợt gió lạnh vù vù thổi thẳng vào mặt cô, vào người cô.

 Buồn cười hơn là, quần áo của cô đã bị anh cởi hết, giờ phút này, bờ vai trắng mịn run lên vì lạnh.

 Cố Khuynh Thành ôm chặt lấy chính mình, cuộn người trong chăn.

 Khi xuống lầu, Mộ Đình Kiêu đụng phải Giang Thư Lan.

 Thấy con trai mình mặt mày giận dữ, trong lòng bà lại thầm thấy hả hê, dò hỏi: "Con trai, con và con bé đó cãi nhau à?" Gương mặt u ám của Mộ Đình Kiêu đã nói lên tất cả.

 Giang Thư Lan lại càng vui mừng hơn: "Mẹ nói rồi, phụ nữ thì không thể nuông chiều quá, con bé Cố Khuynh Thành ấy mà, có thể gả vào nhà họ Mộ chúng ta đã là phúc phận mấy đời của nó rồi.

 " "Con trai, con tuyệt đối không được dung túng cho nó, con không biết đâu, hôm nay nó mượn uy của bà nội, đến cả mẹ nó cũng dám chèn ép.

 " "Mẹ... " Mộ Đình Kiêu lạnh lùng liếc qua: "Chuyện giữa con và cô ấy, con tự biết rõ, mẹ đừng xen vào.

 " "Đình Kiêu, con đúng là... Mẹ là mẹ con, sao mẹ có thể không lo được chứ!" Nhưng Mộ Đình Kiêu hoàn toàn không để ý tới bà.

 Xoay người rời đi.

 Dưới lầu, hiếm khi anh liên tiếp châm liền hai điếu thuốc.

 Anh đang đợi.

 Đợi cô xuống Trước đây, mỗi lần biết anh sắp rời đi, Cố Khuynh Thành luôn chân trần chạy xuống, đến dép còn không kịp mang.

 Sau đó, giống như một con chó nhỏ bám người, vừa ôm lấy không cho anh đi, vừa nhận sai.

 Vẻ mặt đầy nước mắt, vừa khóc vừa cầu xin khiến anh luôn không nhịn được mà xót xa.

 Rồi cơn giận cũng tiêu tan, anh sẽ đích thân bế cô quay về.

 Người ta thường nói "vợ chồng cãi nhau đầu giường, làm hòa cuối giường", cuối cùng hai người luôn không tránh khỏi một trận ân ái, quấn quýt đến mức như sống chết bên nhau.

 Mỗi lần như thế, Cố Khuynh Thành luôn đặc biệt chiều theo anh.

 Dù anh muốn bao nhiêu lần, thích tư thế nào, cô cũng đều phối hợp.

 Dù có không thích, cô vẫn cố gắng phối hợp với anh, để mặc anh khiến cô khóc hết lần này đến lần khác Mỗi lần như vậy, anh luôn cảm thấy được thỏa mãn cả thể xác lẫn tinh thần.

 Nhưng lần này... Người phụ nữ ấy như biến thành người khác.

 Hẳn nửa tiếng đồng hồ, cho đến khi Mộ Đình Kiêu đã ngồi vào trong xe, vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.

 Xe đã khởi động, nhưng vẫn chưa rời đi.

 Mộ Đình Kiêu mặt mày u ám, giọng nói cao vút: "Bật âm lượng lớn nhất lên.

 " " Động tĩnh lớn như vậy, cô chắc chắn sẽ không thể thờ ơ.

 Thế nhưng, phía sau vẫn là một mảng tối om.




/1103

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

Chính sách bảo mật

Điều khoản sử dụng

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status