Đột nhiên, một cơ thể nặng nề đè lên người cô.
Cố Khuynh Thành giật mình, vừa định mở miệng hét lên, thì đột nhiên dái tai bị ai đó khẽ cắn nhẹ.
Sau đó, giọng nói quen thuộc vang lên: "Là anh đây!" Cố Khuynh Thành trừng to mắt, cô không thể ngờ được, anh lại chạy đến vào giữa đêm như thế.
"Vẫn còn giận à?" Mộ Đình Kiêu ôm lấy cô, đầu vùi vào cổ cô, vừa khẽ cắn, vừa nói.
Cố Khuynh Thành không để ý tới anh, cố tình nhắm mắt giả vờ ngủ.
Nhưng người nào đó lại không an phận, một tay nhẹ nhàng luồn vào từ vạt áo ngủ của cô.
Lòng bàn tay anh, vừa dịu dàng vừa nóng bỏng.
Chỗ nào đi qua cũng như có luồng điện chạy qua, khiến cơ thể cô không kiềm được mà tê tê ngứa ngáy.
Quá đáng hơn, Mộ Đình Kiêu gần như kéo hết quần áo của cô ra.
Thế nhưng lại chỉ khiêu khích, không hề có hành động kế tiếp.
Bộ dạng đó, rõ ràng là đang chờ cô cầu xin, chờ cô xuống nước trước.
Cố Khuynh Thành không nhịn được nữa, mắt đỏ bừng: "Mộ Đình Kiêu, anh cứ bắt nạt tôi như vậy, anh còn là đàn ông không hả?" "Em nói gì?" Giọng Mộ Đình Kiêu lập tức trở nên nguy hiểm.
Anh nheo mắt lại, ánh mắt sắc như chim ưng, nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Cố Khuynh Thành.
"Anh có phải đàn ông hay không, chẳng phải em rõ nhất sao? Hay là em không hài lòng với biểu hiện tối qua của anh?" động cầu xin Lúc này Cố Khuynh Thành mới cảm nhận được nguy hiểm.
Cũng nhận ra câu nói vừa rồi là sự khiêu khích lớn đến thế nào đối với đàn ông.
"Em... câu vừa rồi của em không phải ý anh nghĩ đâu.
" Cô đỏ bừng mặt, lắc đầu giải thích.
Nhưng Mộ Đình Kiêu đã lập tức nắm chặt lấy tay cô, thân hình cao lớn đè xuống.
Cố Khuynh Thành bất ngờ ngẩng đầu, đôi tay mềm mại vòng lấy anh.
Đôi mắt sáng long lanh nhìn anh, mang theo chút khẩn cầu: "Đình Kiêu, đừng để Thẩm Đường ở công ty nữa, đừng để cô ấy làm thư ký của anh, được không?" Cô ôm chặt lấy Mộ Đình Kiêu, ôm rất chặt: "Nếu anh thật sự muốn giúp cô ấy, hoàn toàn có thể sắp xếp cho cô ấy đến công ty khác.
" "Em sẽ ghen đấy.
" Thế nhưng, ngay sau khi cô nói xong câu đó, cánh tay liền bị anh mạnh mẽ gỡ xuống.
Tiếp đó, ánh mắt Mộ Đình Kiêu lạnh lùng quét tới: "Khuynh Thành, trong lòng anh, em luôn là một cô gái rộng lượng, lương thiện, nhưng với Thẩm Đường, em có phải quá khắt khe rồi không?" "Cô ấy vừa mới về nước, gặp nhiều khó khăn, anh chỉ tiện tay giúp một chút thôi.
" " Cố Khuynh Thành cắn môi, đột nhiên không muốn tranh cãi nữa.
Yêu hay không yêu, từ trước đến nay vốn dĩ luôn rất rõ ràng.
"Vậy nên, anh nhất định phải giúp cô ấy, đúng không?" "Đúng.
" Giọng Mộ Đình Kiêu dứt khoát như chém đinh chặt sắt.
Cố Khuynh Thành nhìn anh, đau lòng đến tột cùng.
Đặt tay lên ngực, cô tự giễu cười khổ.
"Trong lòng anh, em chính là một cô bạn gái vô lý, hẹp hòi như vậy, đúng không?" Mộ Đình Kiêu không nói gì.
Nhưng chính sự im lặng ấy, lại càng khiến người ta đau lòng hơn.
Cố Khuynh Thành không nhịn được nữa, đưa tay ném mạnh chiếc gối qua.
Nước mắt cũng như chuỗi hạt đứt dây, tuôn trào không ngớt.
"Đúng, anh nói đúng, em còn hay ghen, dễ nổi giận, không thể chịu được người khác.
" Mộ Đình Kiêu, em chính là người nhỏ nhen như vậy đấy.
"Anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh.
" Nói xong, cô lại ném tiếp một chiếc gối nữa.
/1103
|