Tim Minh Khê như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cô siết lấy cánh tay anh, cuống cuồng thốt lên: "Em không thể đến bệnh viện!Phó Tư Yến khựng lại, ánh mắt rơi xuống những ngón tay thon dài đang níu lấy vạt áo sơ mi của anh, đôi con ngươi càng thêm u tối.
Vì sao không được đến bệnh viện? Minh Khê cụp mắt xuống, nói dối một cách vụng về: Em... em sợ.
Bịa ra lý do gượng gạo như vậy, đến cả Minh Khê cũng chẳng dám ngẩng đầu lên, không biết liệu anh có tin hay không.
Cô lí nhí nói thêm: Em vừa uống thuốc rồi, về ngủ một giấc là khỏe thôi.
Phó Tư Yến cúi xuống, từ góc độ của anh có thể thấy khuôn mặt cô nửa sáng nửa tối ẩn trong lòng mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt cong đẹp, hàng mi dài khẽ rủ xuống để lại bóng mờ dưới mắt.
Vì lên cơn sốt, làn da trắng mịn ửng hồng, nhìn mong manh yếu ớt vô cùng.
Tim Phó Tư Yến bỗng mềm đi một nhịp.
Anh quay người, thành thạo mở cửa, bế cô gái vào tận phòng ngủ.
Minh Khê lúc này mới thở phào, cả người như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng.
Mồ hôi làm cơ thể cô dính dấp khó chịu, tóc tai cũng ướt đẫm, chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc thật ngon.
Em không sao rồi.
Giọng cô như ngầm đuổi khách.
Dù sao Phó Tư Yến cũng đã quen sống ở biệt thự lớn, làm sao chịu ở lại căn hộ nhỏ bé này của cô? Ừ.
Anh đáp một tiếng, nhưng không rời đi.
Ngược lại còn tháo cà vạt, đưa tay cởi từng chiếc cúc áo sơ mi... Minh Khê chết lặng, một hơi chưa kịp thở ra đã nghẹn lại, trợn tròn mắt: Anh... anh cởi đồ làm gì?! Cô như thế này mà anh còn nghĩ đến chuyện đó sao? Còn là người không đấy?? Phó Tư Yến khẽ liếc mắt, đôi mắt đen thẳm khóa chặt lấy cô.
Ánh nhìn khiến tim Minh Khê đập dồn dập không thôi.
Ánh mắt của anh không giống ai khác.
Khi nhìn cô, luôn tràn đầy khao khát cháy bỏng.
Cứ như thể... cô đang khỏa thân trước mặt anh vậy.
Minh Khê cắn môi, lí nhí nói: Em không khỏe... Ý là: không phục vụ được ngài nữa đâu.
Hơn nữa, bọn họ sắp ly hôn rồi, càng không nên thân mật kiểu đó nữa.
Phó Tư Yến im lặng, sắc mặt thâm trầm, ánh mắt như có lửa đang âm ỉ.
Giây sau, anh cúi người, hai tay chống bên mép giường, ghé sát vào tai cô, giọng trầm khàn: Khê Khê, anh không đến mức cầm thú vậy đâu.
Chữ Khê Khê phát ra từ miệng anh, nghe như một nụ hôn mang đầy khao khát, ám muội lạ thường.
Thấy gương mặt cô đỏ bừng, Phó Tư Yến mới thoả mãn quay người đi vào nhà tắm.
Minh Khê lúc này mới đỏ bừng cả mặt, trách anh toàn làm mấy chuyện dễ gây hiểu lầm.
Chẳng bao lâu sau, Phó Tư Yến bước ra, liếc nhìn cô: Nước chuẩn bị xong rồi.
Anh nhẹ nhàng khiến cô có phần bất ngờ.
Minh Khê vốn ưa sạch sẽ, lúc này đã khó chịu hết nổi.
Cô lập tức muốn ngâm mình trong bồn nước.
Vừa đứng dậy, cơn chóng mặt ập đến khiến cô suýt ngã, may mà Phó Tư Yến đỡ lấy eo cô kịp lúc, rồi bế bổng cô lên, đi thẳng vào phòng tắm.
Hương thơm mát lạnh quen thuộc quanh quẩn khiến tim Minh Khê đập loạn.
Cô căng thẳng đến nỗi lắp bắp: Thả... thả em xuống... Phó Tư Yến cũng làm theo, đặt cô ngồi lên thành bồn tắm, sau đó giơ tay định cởi cúc áo váy của cô.
Động tác thành thạo, vẻ mặt lại nghiêm túc như đang xử lý công việc, không hề có chút bối rối.
/2129
|