Ông Chủ Bá Đạo ,Cuối Cùng Vẫn Phải Quỳ Trước Mặt Vợ

Chương 10

/2129



Ngón tay anh lạnh lẽo, lướt qua đâu là khiến Minh Khê run lên đó.

 Cô vội giữ chặt cổ áo, mặt đỏ như gấc, bối rối hét khẽ: Em tự làm được! Anh ra ngoài đi! Nhìn cô gái nhỏ căng thẳng đến thế, Phó Tư Yến cong môi, giọng chậm rãi lười biếng: Chẳng phải trước đây anh cũng từng giúp em tắm rồi sao? Minh Khê đỏ đến tận mang tai.

 Trước kia, sau những lần ân ái cuồng nhiệt, đúng là có mấy lần anh bế cô vào bồn tắm để tắm rửa.

 Nhưng nói là tắm, thật ra là... Chỉ cần thấy bồn tắm và Phó Tư Yến đứng cạnh nhau, cô lập tức nhớ tới những hình ảnh không đứng đắn.

 Minh Khê lắc mạnh đầu, xua tan mấy hình ảnh màu sắc trong đầu, hít sâu một hơi, vừa đẩy vừa giục: Phó Tư Yến, anh ra ngoài! Phó Tư Yến không trêu chọc cô nữa, rời khỏi nhà tắm.

 Cạch – cửa được đóng lại.

 Sau khi tắm xong, Minh Khê cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

 Cô mặc áo choàng tắm mở cửa ra thì thấy Phó Tư Yến vẫn chưa rời đi.

 Minh Khê đành giả vờ không thấy, quấn tóc chuẩn bị lên giường.

 Không ngờ lại bị anh bế ngang người, đưa trở lại phòng tắm.

 Định đi ngủ khi tóc còn ướt sao? Phó Tư Yến vừa nói, vừa buông tóc cô ra, bật máy sấy và bắt đầu sấy tóc cho cô.

 Minh Khê nhìn chằm chằm vào gương, trong lòng rối như tơ vò.

 Mái tóc đen của người đàn ông còn ẩm, trông càng thêm quyến rũ đầy mê hoặc.

 Hương thơm quen thuộc cứ quanh quẩn bên mũi, khiến tim cô loạn nhịp.

 Sự gần gũi của anh là một dạng tra tấn ngọt ngào, cô sợ mình sẽ không nỡ buông tay.

 Sau khi tóc khô, Minh Khê khẽ nói Cảm ơn.

 Phó Tư Yến đứng sau cô, một tay chống bàn, ánh mắt lười nhác nhìn cô trong gương, khóe mắt như cười như không: Cảm ơn kiểu gì? Nghe vậy, Minh Khê suýt nghẹn, đôi mắt đẹp mở to nhìn anh không nói được câu nào.

 Trước đây cô toàn dùng thân thể để cảm ơn anh.

 Nhưng bây giờ không được nữa.

 Họ sắp ly hôn rồi! Trong gương, đôi mắt cô phảng phất như phủ lớp hoa đào, sống mũi ửng hồng, khiến người nhìn máu nóng dồn dập.

 Phó Tư Yến đột nhiên thấy bực bội, anh vươn tay bóp nhẹ cằm cô, xoay mặt cô lại, nghiêm giọng: Sau này không được nhìn người khác như vậy.

 Minh Khê ngẩn người, không hiểu nổi anh đang nói gì.

 Ánh mắt anh tối sầm, giọng khàn khàn: Không phải ai cũng ga lăng như anh.

 Cô không biết ánh mắt ấy của mình có thể khiến bao nhiêu gã đàn ông rung động.

 Nhìn anh càng lúc càng tiến gần, Minh Khê không biết phải làm gì, vội nghiêng đầu né tránh.

 Nhưng lại bị anh giữ chặt vai, giọng anh khàn khàn: Đừng nhúc nhích.

 Hơi thở nóng hổi giao hòa, ánh mắt cuốn lấy nhau, Minh Khê tưởng anh sắp hôn xuống, tim đập loạn, mí mắt cũng khẽ run.

 Nhưng không.

 Anh chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán cô, như khắc một dấu ấn.

 Sau đó véo nhẹ gò má đang nóng hừng hực của cô, khàn giọng nói: Đây là trừng phạt.

 Nghe còn nghiêm túc nữa chứ! Minh Khê: ...... Đây rõ ràng là nói nhảm mà!!! Vừa bực vừa giận, nhưng cô lại thấy mình quá kém cỏi.

 Chỉ vì chút dịu dàng đó của anh, cô lại rung động rồi.

 Chuông điện thoại bất ngờ reo lên, kéo Minh Khê ra khỏi bầu không khí dịu dàng đến nghẹt thở.

 Cô lập tức quay đi, để lại không gian riêng cho anh.

 Phó Tư Yến nhận điện thoại rồi ra ban công.

 Khoảng vài phút sau, anh quay trở lại.

 Minh Khê đã nằm lên giường, trùm chăn kín mít.




/2129

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status