Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen

Chương 113 - Tên kỳ quặc

/114


Y chau mày nhìn cậu. Đôi mắt đen vô tình xoáy sâu, như muốn lột trần mọi bí mật sâu thẳm bên trong mỗi con người. Nhưng Khắc Kỷ nhìn vào con người ấy, nhìn vào đôi mắt ấy, linh tính mách bảo rằng, kẻ trước mặt đang cố che giấu sự sợ hãi trong suốt quãng đời dằng dặc trước đó.

Cậu đứng im lặng để xem cho tường tận từng ngóc ngách trên con đường như mê cung trong tâm trí y. Có lẽ đây là lần đầu tiên y gặp một người không hề tỏ vẻ khinh ghét mình.

Y cười khẩy một tiếng rõ dài. Hắn đang khinh thường mình sao? Hay thương hại? Đúng là lòng người! Y tự suy diễn vậy rồi tiến lên gần hơn, ngước mặt, đối mắt với cậu:

- Mày đang giỡn mặt tao hả? - Y nghiến răng, đôi tay giữ chặt cổ áo cậu, ánh mắt đầy thách thức tỏa ra luồng sát khí yếu ớt nhưng mạnh mẽ hơn bất kỳ kẻ nào Khắc Kỷ từng thấy.

Cậu không né tránh, có lẽ là chút đồng cảm nhỏ nhoi dành cho con người này. Chiếc áo sơ mi đen cậu mặc bị kéo về trước, nhăn nhúm khi bao lấy cơ thể cậu. Cậu nhìn xuống đôi tay đang ghì chặt cổ áo mình, rồi khẽ liếc nhìn đồng hồ lớn phía giảng đường đối diện. Nhẹ nhàng đặt tay lên tay y, giọng nói rắn rỏi, sắt đá vang lên:

- Thả ra đi. Quái vật sẽ nuốt chửng cậu cùng tôi khi cậu mở ra phong ấn. Tôi không chắc bản thân có thể khống chế nó.

Nhưng y bỏ ngoài tai, tia giận dữ trong mắt càng bùng cháy.

Một cú giật mạnh, hai nút áo trên cùng bung ra, để lộ làn da đầy những vết sẹo gai góc. Ánh sáng mờ nhạt của nắng đông khẽ chạm vào cơ thể cậu, như "trổ" từng đường nét mạnh mẽ, từng vết tích xấu xí do đủ loại vũ khí tạo thành.

Y chết lặng. Đôi mắt không còn giận dữ mà dần lạc trong một cảm giác mơ hồ. Thay vì thù hận, thứ y thấy là sức hút lạ kỳ. Những vết sẹo ấy, thay vì gớm ghiếc, lại tựa như dấu tích của một chiến binh sống sót qua vô vàn bão táp.

Khắc Kỷ không hề động đậy, cậu cũng chẳng ngờ con quái vật ấy không thoát ra. Chỉ một cái nhướn mày, cậu cầm lấy chiếc áo khoác của y, khoác lên vai mình rồi quay đi, để lại một câu thản nhiên:

- Mai trả. Cảm ơn.

Y nhìn theo bóng cậu, lòng ngổn ngang cảm xúc. Không hiểu sao, nhịp tim y lại như bị bóp nghẹt.

Khắc Kỷ ngồi trong giảng đường. Thân thể được trùm lên một chiếc áo khoác lạ lẫm tối màu.

Thơm thật! Khắc Kỷ nhắm mắt. Tại sao con quái vật ấy không thoát ra nhỉ? Là vì Phong sao? Hay vì ngôi trường, cả thầy cô và "đám trẻ con" ấy?

Câu trả lời là tất cả!

Tại sao lúc ấy tôi không hất tay cậu ta đi nhỉ? Khắc Kỷ chầm chậm nắm bàn tay, lại mở ra rồi nắm chặt lại. Tôi vừa cầm tay cậu ta nhỉ? Cảm giác lạ quá! Chẳng giống với sự ấm áp của bàn tay Phong. Có phải chỉ cần nắm tay, tôi sẽ cảm nhận được mọi suy nghĩ của đối phương như những kẻ trong thế giới ngầm đã đồn không?

Tại sao Khắc Kỷ lại suy ngẫm những lời nói quá được đồn thổi về cậu như thế? Chẳng ai hiểu được.

- Phong, hôm nay em gặp được một tên thật sự kỳ quặc! - Khắc Kỷ lạng vào nhà một cách bất ngờ, dường như còn chẳng phát ra tiếng động.



Ngự Phong giật mình đến đứng tim. Cốt anh ngồi ở sofa cũng vì đợi cậu, vậy mà mới chỉ chăm chăm vào bản đồ, Kỷ đã lù lù xuất hiện trước mặt.

- Sao cơ? Em nói rõ ra xem nào! - Ngự Phong đến đẩy cậu ngồi phịch xuống ghế, tự tiện tựa đầu vào vai Khắc Kỷ, chiếc mũi cao không ngừng ngửi cái mùi hương lạ trên cơ thể cậu - Cái áo khoác này, em cởi ra ngay! Đừng để tôi lồng lộn lên!

- Xin lỗi. - Khắc Kỷ cởi áo - Cậu ta đụng phải em, và rồi cậu ta đã tức giận giật phẳng hai nút áo trên cùng.

Ngự Phong bật dậy, đôi lông mày đậm màu dán lại vào nhau:

- Cậu ta thấy hết rồi?

- Xin lỗi... - Khắc Kỷ cúi mặt hối lỗi.

Ngự Phong nén lại cơn tức giận, vỗ vai Kỷ. Ấy vậy mà, cảm giác như tay anh đang mất kiểm soát lực. Anh nói:

- Không sao... chịu khó nghe tôi càm ràm chục ngày. Rồi sao nữa?

Anh ấy... không nổi sùng lên? Cậu nghĩ, rồi bấm bụng kể:

- Đôi mắt cậu ta rất đau khổ, bàn tay cũng rất lạnh lẽo.

- Em nắm tay cậu ta? - Ngự Phong lúc này đang cười phớ lớ, chắc đau quá hóa khùng đây mà.

- Xin lỗi... xin lỗi mà. Tại cậu ta túm áo em.

- Từ nay cấm em nói chuyện với cậu ta, không, cả nhìn cũng không được! Không cho em được ngửi mùi của cậu ta! Cái áo đó tôi sẽ giặt, cho tôi cái mặt, tôi đến tận nhà trả lại.

Khắc Kỷ trở vào phòng ăn lấy thức ăn Phong mua, quay ra bảo:

- Rảnh à?

- Tôi không rảnh, nhưng để em tiếp xúc với cậu ta, tôi thà bị cấm hôn còn hơn! Thay đồ rồi ăn. - Ngự Phong có chút mất kiên nhẫn, chút... kiểm soát?

Anh, như thường lệ, thay áo cho em bé.



- Tôi muốn thay quần cho em.

- Sao cơ? Đừng có khùng!

Mấy ngày sau, dù chiếc áo đã được trả về, y vẫn bám lấy Khắc Kỷ không rời nửa bước. Như một con chó chết tiệt với cái hàm dai dẳng, y xuất hiện ở khắp mọi nơi: giảng đường, hành lang, thậm chí cả giờ nghỉ trưa. Chưa kịp thở phào sau tiết học, cậu đã thấy y lẽo đẽo sau lưng, ánh mắt lầm lỳ, bướng bỉnh khiến người ta muốn đá bay ra khỏi cuộc đời.

Cái sự đeo bám ấy không chỉ khiến Khắc Kỷ khó chịu mà còn làm cậu nhớ đến một sự phiền toái khác. Whirlwind, cái tên chết dẫm ấy, đã ép buộc cậu vào một lời hứa điên rồ. Sự ràng buộc vô lý đó như dây thừng siết chặt, cộng thêm cái đuôi phiền phức luôn kè kè, khiến Khắc Kỷ như con sói trong lồng, chỉ muốn gầm lên, chực phát điên.

- Có thôi đi không! - Khắc Kỷ hét lên khi đang trên đường trở về nhà.

- Anh nói sao cơ? - Một giọng nói quen thuộc xộc vào tai và truyền đến cảm giác lạnh gáy.

Khắc Kỷ quay đầu.

- Cậu bám theo tôi đến tận đây? Cậu là âm binh à? - Khắc Kỷ dò xét một lượt nam sinh thấp bé kia.

Chết! Phong đã bảo không được nhìn, không được nói chuyện nữa chứ! Chết tiệt! Đời như... à không.

- Vâng!

- Cút! - Khắc Kỷ lầm bầm, trùm cái mũ hoodie che kín mặt, lê bước đi, chẳng màng quay đầu nhìn "thằng oắt con" đằng sau.

Y chạy đuổi theo, cố bắt kịp tốc độ mỗi lúc một nhanh của tên xã hội đen có phần cục súc.

- Anh dạy võ cho em đi!

- Vì?

Y im lặng trong suốt quãng đường còn lại.

- Ê Phong, cho anh thằng đệ! - Khắc Kỷ mở cửa đâm vào nhà, hất cằm về phía y. Như mọi hôm, cậu buông thả nằm bẹp lên sofa và chờ Phong phục vụ.

- What the... - Ngự Phong nhìn tên nhóc quen thuộc trước mặt, không khỏi cảm thán, suýt thì chửi tục - Tôi dặn em thế nào?

Khắc Kỷ bình thản pha tách cà phê, mắt chẳng thèm liếc nhìn lấy anh mà đáp...

/114

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status