- Tôi hướng dẫn ông cách chơi nhé? Đây là tựa game mới ra, chắc ông chưa biết.
Ây là giờ nghỉ trưa, mấy nam sinh tụ tập trong giảng đường vắng, tranh thủ khoảng thời gian ít ỏi để "nghiên cứu" tựa game đang làm mưa làm gió trên các diễn đàn.
- Ờ. Tôi nghe đây. - Khắc Kỷ đứng bên cạnh một nam sinh dáng người nhỏ nhắn, thấp hơn cậu cả đoạn. Cậu nhìn vào màn hình, nhưng ánh mắt lại như đang lạc về nơi khác.
Ố, chắc cậu tương tư chàng thủ lĩnh băng Thần Chết!
Nam sinh nọ liếc nhìn Kỷ, miệng giảng giải:
- Đây nhá! Ông muốn điều khiển nhân vật thì bấm bốn cái nút di chuyển này... Còn đây là nút bắn, đây là kỹ năng.
Ông cứ làm theo tôi là được.
Sau màn "truyền đạo" hăng say, y nở nụ cười tự tin:
- Ông thử chơi với tôi một trân xem sao?
Khắc Kỷ hơi ngần ngại:
Cậu đấu với tôi thật à?Chứ sao? Tôi nhường ông trước, cho dễ thắng.Khắc Kỷ miễn cưỡng ngồi xuống đối diện y. Kỳ thực lòng cậu chẳng tự tin mấy phần, nhất là sau "vết nhục" bị
Ngự Phong hạ gục trong vài giây ngắn ngủi mấy năm trước.
Hình như từ ngày đó tôi chưa từng động đến game...
- Xoẹt!
Dòng chữ "Victory" sáng rực phía màn hình của Kỷ.
Nam sinh kia ngó người:
- Do tôi nhường thôi! Lại nhé!
Lần hai, lần ba, rồi hàng chục lần sau đó. Kết quả vẫn không thay đổi.
Uầy! Thủ khoa chơi game đỉnh thế này hả? Chơi với tôi đi!Tớ cũng muốn thử! - Đám bạn xung quanh hò reo, nhốn nháo chen chúc nhau muốn đấu với Kỷ.Khắc Kỷ xua tay, đứng dậy chỉnh lại áo trước khi những vết sẹo trên ngực lộ ra trước mặt đám bạn:
- Thôi, tôi chơi không giỏi đâu. Gần vào tiết rồi, đi trước đây.
Cậu quay lưng bước ra khỏi giảng đường, để lại ánh mắt tiếc nuối và những tiếng xì xào ngưỡng mộ sau lưng. Ai nấy đều tò mò, không biết thủ khoa Khắc Kỷ giỏi đến đâu mà không ai đấu lại nối.
Ăn may thôi!
------
Phong!Gì?Suýt lộ ngực.Ngự Phong nhíu mày nhìn Khắc Kỷ vừa bước vào phòng, tay anh vẫn giữ chặt tấm bản đồ căn cứ địch với đầy những vệt đánh dấu xanh đỏ. Có lẽ thời gian yên bình thường ngắn ngủi nhỉ? Đôi mắt anh ánh lên chút nguy hiểm khi nghe "bản báo cáo" tình hình ở trường của Kỷ.
Lộ ngực? Làm gì sơ hở? - Anh ngước mặt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen bí hiểm.Chơi game. - Khắc Kỷ thả người xuống ghế, giọng điệu lười nhác. Cậu ngoan ngoãn giơ hai tay lên khi Phong tiến lại, bắt đầu cởi áo cậu như một thói quen.
- Thua thắng? - Con sói già hỏi, bàn tay vẫn tiện thể "kiểm tra" cơ bắp săn chắc của em bé.
Đồng tử Khắc Kỷ thoáng dao động, nhưng tâm vẫn tĩnh lặng, cậu đáp:
- Thắng.
Ngự Phong nghe vậy thì ngừng tay, con ngươi nâu sẫm hơi hướng nghiêm túc. Anh nhìn cậu chăm chằm rồi... bật cười như phát điên:
- Há há há! Chơi kiểu gì mà thắng? Đối thủ chắc thằng nhóc gà mờ? Hay ăn may?
Khắc Kỷ liếc anh. Quả thật, trong một khoảnh khắc nào đó, cậu đã bị cái dáng vẻ trưởng thành đó lừa. Giờ đây, Kỷ nửa muốn giải thích, nửa chẳng buồn bận tâm. Nhưng tiếng cười của Phong ngày càng lớn, loang ra khắp phòng, đến mức cậu phát bực.
- Này...
Ngự Phong vẫn cười lăn lộn, tay ôm bụng, chân đạp mạnh xuống sàn.
Thắng... há há... Kỷ mà thắng!Này! - Giọng Kỷ lạnh hẳn đi, ánh mắt thoáng chốc trở về cái trạng thái dữ tợn trong quá khứ.Phong không để ý, cười đến đỏ mặt:
Há há! Thắng nhờ "hở ngực" hả? Đối thủ nhìn mải mê quên chơi?Bịch!Tiếng động vang lên khô khốc. Ngự Phong nằm gục xuống sàn, tay ôm vầng trán đang rỉ máu, ánh mắt ngơ ngác.
Trước mặt anh là Khắc Kỷ, gương mặt lạnh tanh, khuỷu tay sắc bén còn tong tong máu chảy.
Đó là một chiêu thức cực kỳ nguy hiểm trong Muay Thái, đặc biệt là cận chiến, một chiêu thức mà Kỷ học được từ những kẻ có máu mặt trong giới xã hội đen, cụ thể là Tần Cao Tuấn.
- Á! Em làm gì vậy? - Ngự Phong ngẩng lên, vẫn còn mơ hồ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Khắc Kỷ khoanh tay, nhếch môi:
- Ngậm mồm lại.
Ngự Phong nhốm dậy. Anh tiến lại gần, khoanh tay nhận lỗi:
Xin lỗi... đau...Dám cười nữa không?
Không cười... không cười... - Phong cười trừ, tay giơ lên như đầu hàng.Khắc Kỷ thô bạo nhấn đầu anh xuống, phút chốc đặt lên trán, lên vết thương kia một nụ hôn, rồi thả mình lên giường.
- Này Kỷ! Lại lần nữa đi!
Khắc Kỷ chẳng đáp lời. Như một tia chớp, bàn tay cậu mang theo miếng băng cá nhân ịn lên trán anh
Tôi không cần cái này.Cút!Ngự Phong níu lấy tay Kỷ:
- Này, em hơi quá đáng rồi đấy! Em thắng người ta nhưng chẳng bao giờ "chơi" lại tôi đâu. - Ngự Phong nói, cố tình nhấn mạnh từ "chơi", chẳng biết có ẩn ý gì. Cơ thể anh cũng đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ.
Kỷ lần nữa lấy lại tự tin, vung tay quyết đấu anh:
Đấu không?Chơi!Khắc Kỷ nằm vật vả trên giường, mắt lờ đờ nhìn lên trần. Thua rồi, lại thua nữa rồi... mấy ván rồi nhỉ?
Ngự Phong ngồi kế bên, hừ một tiếng:
- Yếu!
Khắc Kỷ vờ như không nghe rõ lời anh, vò đầu bứt tai:
- Chết! Quên học bài. - Cậu vút đến balo trong một nháy, vội vội vàng vàng cầm sách vở lên đọc.
Ngự Phong hiểu nhưng anh cũng không làm khó. Anh ngồi một góc, tủm tỉm cười khi nhìn em bé học bài. Trông cái dáng vẻ như cố che đi cái nhục thật đáng yêu!
Ngự Phong im lặng một thời gian, thở dài lôi ra tấm bản đồ, tiếp tục nghiên cứu.
Làm người lớn chẳng vui chút nào!
Khắc Kỷ lang thang trên hành lang, tần ngần vì mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Cậu đang lo lắng cho Ngự Phong - người chuẩn bị bị tập kích tại một khu vực địa bàn. Sở dĩ cậu biết điều này là nhờ thăm dò các cuộc điều tra của công an, những kẻ đã hợp tác chống lưng cho Angel of Death.
- Bịch!
Cậu vô tình đụng phải một cậu sinh viên. Mặc dù y nhỏ con, cũng chẳng bị sây sát, song có vẻ cái "máu chó" của y đang nổi lên như một cơn điên.
- Xin lỗi. Cậu có sao không? - Khắc Kỷ khom người về phía trước, vươn tay như muốn đỡ y dậy.
Cái Khắc Kỷ nhận lại là cái hất tay của y cùng cái đá xéo dài như muốn xé toạc cả mắt.
- Mẹ mày!
Như một cỗ máy, Khắc Kỷ hỏi lại:
Cậu bị thương không?Mày chọc tức tao đấy à? - Y đứng thẳng dậy, dùng bàn tay nhỏ túm lấy cổ áo cậu mà kéo xuống.Giờ Khắc Kỷ mới có dịp nhìn thẳng mặt y. Theo loạt hồ sơ nghiên cứu được thì nam sinh trước mặt cậu lớn lên từ trại trẻ mổ côi. Y học giỏi, nhưng đặc biệt nóng tính, khó gần với cái nết quái gở.
Cậu không vì những lời lẽ kia mà ghét y, ngược lại cảm thấy có chút đồng cảm.
- Xin lỗi, tôi thật sự không có ý đó.
Y chau mày nhìn cậu. Ánh mắt khó chịu ấy xoáy sâu, như thể muốn đục khoét tâm hồn.
Ây là giờ nghỉ trưa, mấy nam sinh tụ tập trong giảng đường vắng, tranh thủ khoảng thời gian ít ỏi để "nghiên cứu" tựa game đang làm mưa làm gió trên các diễn đàn.
- Ờ. Tôi nghe đây. - Khắc Kỷ đứng bên cạnh một nam sinh dáng người nhỏ nhắn, thấp hơn cậu cả đoạn. Cậu nhìn vào màn hình, nhưng ánh mắt lại như đang lạc về nơi khác.
Ố, chắc cậu tương tư chàng thủ lĩnh băng Thần Chết!
Nam sinh nọ liếc nhìn Kỷ, miệng giảng giải:
- Đây nhá! Ông muốn điều khiển nhân vật thì bấm bốn cái nút di chuyển này... Còn đây là nút bắn, đây là kỹ năng.
Ông cứ làm theo tôi là được.
Sau màn "truyền đạo" hăng say, y nở nụ cười tự tin:
- Ông thử chơi với tôi một trân xem sao?
Khắc Kỷ hơi ngần ngại:
Cậu đấu với tôi thật à?Chứ sao? Tôi nhường ông trước, cho dễ thắng.Khắc Kỷ miễn cưỡng ngồi xuống đối diện y. Kỳ thực lòng cậu chẳng tự tin mấy phần, nhất là sau "vết nhục" bị
Ngự Phong hạ gục trong vài giây ngắn ngủi mấy năm trước.
Hình như từ ngày đó tôi chưa từng động đến game...
- Xoẹt!
Dòng chữ "Victory" sáng rực phía màn hình của Kỷ.
Nam sinh kia ngó người:
- Do tôi nhường thôi! Lại nhé!
Lần hai, lần ba, rồi hàng chục lần sau đó. Kết quả vẫn không thay đổi.
Uầy! Thủ khoa chơi game đỉnh thế này hả? Chơi với tôi đi!Tớ cũng muốn thử! - Đám bạn xung quanh hò reo, nhốn nháo chen chúc nhau muốn đấu với Kỷ.Khắc Kỷ xua tay, đứng dậy chỉnh lại áo trước khi những vết sẹo trên ngực lộ ra trước mặt đám bạn:
- Thôi, tôi chơi không giỏi đâu. Gần vào tiết rồi, đi trước đây.
Cậu quay lưng bước ra khỏi giảng đường, để lại ánh mắt tiếc nuối và những tiếng xì xào ngưỡng mộ sau lưng. Ai nấy đều tò mò, không biết thủ khoa Khắc Kỷ giỏi đến đâu mà không ai đấu lại nối.
Ăn may thôi!
------
Phong!Gì?Suýt lộ ngực.Ngự Phong nhíu mày nhìn Khắc Kỷ vừa bước vào phòng, tay anh vẫn giữ chặt tấm bản đồ căn cứ địch với đầy những vệt đánh dấu xanh đỏ. Có lẽ thời gian yên bình thường ngắn ngủi nhỉ? Đôi mắt anh ánh lên chút nguy hiểm khi nghe "bản báo cáo" tình hình ở trường của Kỷ.
Lộ ngực? Làm gì sơ hở? - Anh ngước mặt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen bí hiểm.Chơi game. - Khắc Kỷ thả người xuống ghế, giọng điệu lười nhác. Cậu ngoan ngoãn giơ hai tay lên khi Phong tiến lại, bắt đầu cởi áo cậu như một thói quen.
- Thua thắng? - Con sói già hỏi, bàn tay vẫn tiện thể "kiểm tra" cơ bắp săn chắc của em bé.
Đồng tử Khắc Kỷ thoáng dao động, nhưng tâm vẫn tĩnh lặng, cậu đáp:
- Thắng.
Ngự Phong nghe vậy thì ngừng tay, con ngươi nâu sẫm hơi hướng nghiêm túc. Anh nhìn cậu chăm chằm rồi... bật cười như phát điên:
- Há há há! Chơi kiểu gì mà thắng? Đối thủ chắc thằng nhóc gà mờ? Hay ăn may?
Khắc Kỷ liếc anh. Quả thật, trong một khoảnh khắc nào đó, cậu đã bị cái dáng vẻ trưởng thành đó lừa. Giờ đây, Kỷ nửa muốn giải thích, nửa chẳng buồn bận tâm. Nhưng tiếng cười của Phong ngày càng lớn, loang ra khắp phòng, đến mức cậu phát bực.
- Này...
Ngự Phong vẫn cười lăn lộn, tay ôm bụng, chân đạp mạnh xuống sàn.
Thắng... há há... Kỷ mà thắng!Này! - Giọng Kỷ lạnh hẳn đi, ánh mắt thoáng chốc trở về cái trạng thái dữ tợn trong quá khứ.Phong không để ý, cười đến đỏ mặt:
Há há! Thắng nhờ "hở ngực" hả? Đối thủ nhìn mải mê quên chơi?Bịch!Tiếng động vang lên khô khốc. Ngự Phong nằm gục xuống sàn, tay ôm vầng trán đang rỉ máu, ánh mắt ngơ ngác.
Trước mặt anh là Khắc Kỷ, gương mặt lạnh tanh, khuỷu tay sắc bén còn tong tong máu chảy.
Đó là một chiêu thức cực kỳ nguy hiểm trong Muay Thái, đặc biệt là cận chiến, một chiêu thức mà Kỷ học được từ những kẻ có máu mặt trong giới xã hội đen, cụ thể là Tần Cao Tuấn.
- Á! Em làm gì vậy? - Ngự Phong ngẩng lên, vẫn còn mơ hồ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Khắc Kỷ khoanh tay, nhếch môi:
- Ngậm mồm lại.
Ngự Phong nhốm dậy. Anh tiến lại gần, khoanh tay nhận lỗi:
Xin lỗi... đau...Dám cười nữa không?
Không cười... không cười... - Phong cười trừ, tay giơ lên như đầu hàng.Khắc Kỷ thô bạo nhấn đầu anh xuống, phút chốc đặt lên trán, lên vết thương kia một nụ hôn, rồi thả mình lên giường.
- Này Kỷ! Lại lần nữa đi!
Khắc Kỷ chẳng đáp lời. Như một tia chớp, bàn tay cậu mang theo miếng băng cá nhân ịn lên trán anh
Tôi không cần cái này.Cút!Ngự Phong níu lấy tay Kỷ:
- Này, em hơi quá đáng rồi đấy! Em thắng người ta nhưng chẳng bao giờ "chơi" lại tôi đâu. - Ngự Phong nói, cố tình nhấn mạnh từ "chơi", chẳng biết có ẩn ý gì. Cơ thể anh cũng đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ.
Kỷ lần nữa lấy lại tự tin, vung tay quyết đấu anh:
Đấu không?Chơi!Khắc Kỷ nằm vật vả trên giường, mắt lờ đờ nhìn lên trần. Thua rồi, lại thua nữa rồi... mấy ván rồi nhỉ?
Ngự Phong ngồi kế bên, hừ một tiếng:
- Yếu!
Khắc Kỷ vờ như không nghe rõ lời anh, vò đầu bứt tai:
- Chết! Quên học bài. - Cậu vút đến balo trong một nháy, vội vội vàng vàng cầm sách vở lên đọc.
Ngự Phong hiểu nhưng anh cũng không làm khó. Anh ngồi một góc, tủm tỉm cười khi nhìn em bé học bài. Trông cái dáng vẻ như cố che đi cái nhục thật đáng yêu!
Ngự Phong im lặng một thời gian, thở dài lôi ra tấm bản đồ, tiếp tục nghiên cứu.
Làm người lớn chẳng vui chút nào!
Khắc Kỷ lang thang trên hành lang, tần ngần vì mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Cậu đang lo lắng cho Ngự Phong - người chuẩn bị bị tập kích tại một khu vực địa bàn. Sở dĩ cậu biết điều này là nhờ thăm dò các cuộc điều tra của công an, những kẻ đã hợp tác chống lưng cho Angel of Death.
- Bịch!
Cậu vô tình đụng phải một cậu sinh viên. Mặc dù y nhỏ con, cũng chẳng bị sây sát, song có vẻ cái "máu chó" của y đang nổi lên như một cơn điên.
- Xin lỗi. Cậu có sao không? - Khắc Kỷ khom người về phía trước, vươn tay như muốn đỡ y dậy.
Cái Khắc Kỷ nhận lại là cái hất tay của y cùng cái đá xéo dài như muốn xé toạc cả mắt.
- Mẹ mày!
Như một cỗ máy, Khắc Kỷ hỏi lại:
Cậu bị thương không?Mày chọc tức tao đấy à? - Y đứng thẳng dậy, dùng bàn tay nhỏ túm lấy cổ áo cậu mà kéo xuống.Giờ Khắc Kỷ mới có dịp nhìn thẳng mặt y. Theo loạt hồ sơ nghiên cứu được thì nam sinh trước mặt cậu lớn lên từ trại trẻ mổ côi. Y học giỏi, nhưng đặc biệt nóng tính, khó gần với cái nết quái gở.
Cậu không vì những lời lẽ kia mà ghét y, ngược lại cảm thấy có chút đồng cảm.
- Xin lỗi, tôi thật sự không có ý đó.
Y chau mày nhìn cậu. Ánh mắt khó chịu ấy xoáy sâu, như thể muốn đục khoét tâm hồn.
/114
|