Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen

Chương 111 - Noel với chả nô éc!

/114


- Không... không phải. Chỉ là... thấy em thật dịu dàng và... và... 6"

Khắc Kỷ nhíu mày, đôi môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười trêu chọc:

- Tao không phải con gái phong kiến, ok? Dịu dàng cục cứt!

(11)

Ngự Phong rối rít xua tay, giọng anh gấp gáp như thể sợ cậu giận:

- Ok, ok, đừng nói kiểu đó mà. Tôi không có ý gì đâu!

Khắc Kỷ phì cười, rồi chẳng buồn nói thêm gì, chỉ cúi xuống mặc thử chiếc áo anh mua. Ngự Phong đứng lặng nhìn, cảm giác tim mình chợt đập nhanh hơn khi thấy cậu kéo chiếc áo qua đầu, mái tóc đen mềm mại thoáng rối nhẹ, phủ lấy gương mặt thanh tú.

- Được chưa? - Cậu đứng thẳng dậy, gương mặt lạnh lùng nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ gì đó... dịu dàng.

Ngự Phong ngây ngẩn một lúc, rồi bật ra một câu khiến chính anh cũng thấy ngốc nghếch:

- Đẹp... đẹp lắm. Như thể em sinh ra để mặc màu trắng vậy.

Khắc Kỷ nhướn mày, nhìn anh như đang đánh giá xem anh có bị sốt không.

- Nói gì nghe sến sẩm vậy? Nãy bảo không có size đen, giờ lại bảo sinh ra để mặc trắng? Ba phải vừa thôi.

Ngự Phong cười gượng, bước lại gần, đôi tay vô thức kéo lại cổ áo cho cậu:

- Ừ thì... tại em đẹp thật mà. Người đẹp mặc gì cũng hoàn hảo cả! Đôi ba câu sao tỏ hết lòng tôi? Sao định giá

dudc cai ve chim sa ca lan ay?

- Nịnh mãi không chán à?

Ngự Phong nhìn sâu vào mắt cậu, giọng anh trầm xuống, mang theo một chút gì đó rất tủi thân:

- Không đâu. Chỉ nịnh mỗi em thôi, cả đời cũng không thấy chán.

Khắc Kỷ quay mặt đi, giấu nụ cười nhỏ trên môi:



- Cứt!

-----

- Xếp hàng nghiêm chỉnh! Ai không ngay ngắn, thiến hết! - Giọng Ngự Phong vang lên, uy nghiêm như tiếng sấm giữa bầu trời quang đãng hãy còn làm tuyết rơi.

Giữa sân lớn, hàng trăm anh em trong băng đứng thành hai hàng thẳng tắp, lưng áo đen in biểu tượng của tổ chức. Tiếng động cơ xe và tiếng gió thổi qua làm khung cảnh thêm phần trang nghiêm mà có chút.... kỳ.

Khắc Kỷ bị Ngự Phong đẩy ra ngoài rìa, cậu khoanh tay, ánh mắt cảnh giác.

- Này, Phong Cẩu! Anh bỏ em thế à? To nhỏ gì vậy?

Ngự Phong quay lại, phẩy tay:

- Không có gì. Tụ tập lại chụp cái ảnh thôi. Em vào đứng giữa đi.

Khắc Kỷ nghi ngờ nhưng cũng bước vào vị trí mà Ngự Phong sắp xếp. Cậu bị đẩy lên đứng chính giữa, ngay trước tất cả thành viên. Phía sau, những gương mặt xăm trổ, cặp mắt sắc lạnh như dao quan sát cậu không chớp mắt - một sự tôn trọng, kính nể, trung thành đến mức tôn thờ.

- Ba... Hai... - Ngự Phong đứng cạnh Kỷ, có vẻ đã sẵn sàng cho một điều gì đó, một thời khắc nào đó quan trọng lắm.

Đột nhiên, khi đếm đến "một", tất cả anh em trong băng đồng loạt dạt sang hai bên, để lại khoảng trống rộng lớn.

Cảnh tượng như thủy triều rút về hai bên: nhanh chóng, trông đáng ngại. Chắc lại là trò do Phong bày ra!

Nhưng trước sự ngỡ ngàng của Ngự Phong, cũng như các thành viên trong băng và vị cựu thủ lĩnh già đứng bên quan sát, Khắc Kỷ nhón chân, chớp lấy một tích tắc cơ hội, khóa môi anh.

Như bao trận chiến khác của kẻ điên cuồng huyết, cậu quyết đoán, chớp nhoáng cướp đoạt thời cơ và ra đòn chuẩn xác. Đó là một nụ hôn sâu, mạnh mẽ, như tuyên bố với tất cả rằng Phong Cấu là của riêng Kỷ, không ai được động vào.

Tưởng làm em bé bất ngờ, nào hay bản thân vẫn chỉ là Tôn Ngộ Không trong bàn tay Phật Tổ, rốt cuộc không thế tránh khỏi bị thao túng.

Những gã đàn em đứng bên xì xào, nhưng không ai dám cười thành tiếng. Một vài kẻ liếc nhau, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa thích thú. Tần Cao Tuấn chỉ đứng bên, âm thầm gật gù với thái độ hài lòng.

Khắc Kỷ buông môi, sợ rằng số không khí ít ỏi trong phổi sẽ vì lần này mà tiêu biến. Cậu biết bản thân là kẻ chủ động nắm toàn bộ bàn cờ, song thành phần mạnh mẽ với những "pha lật kèo" kia chẳng thể khinh thường được.

Ngự Phong chớp mắt đánh mất một thứ gì ẩm ướt trong khoang miệng, nhất thời cảm thấy hụt hẫng, thiêu thiếu và nhất là lưu luyến. Ánh mắt vẫn chưa thể rời khỏi cậu. Ngự Phong cười thất vọng, quay sang đám đông:



- Nhìn cái gì? Hết giờ chơi rồi, giải tán đi, ai về phòng nấy, làm việc bình thường! Không Noel nô éc gì hết! •

Tiếng thở dài và những ánh mắt thất vọng dần lan ra. Một vài người khẽ thì thầm:

- Đại ca... ít nhất cũng để tụi em nghỉ một bữa chứ..

Khắc Kỷ kéo tay áo Ngự Phong - như thể nghe được lời nguyện cầu của đàn em - cậu ghé sát tai anh, giọng thì thầm nhưng rõ ràng:

- Này, bọn họ vất vả cả năm trời, cho họ nghỉ một bữa đi. Dù gì cũng là cuối năm rồi. Một tập đoàn lớn mạnh đều nằm trong sự lãnh đạo của một kẻ xuất chúng.

Ngự Phong nhìn vào đôi mắt cậu, ánh nhìn lạnh lẽo ban đầu dần dịu lại. Anh hạ giọng, nhưng vẫn không quên giữ vẻ quyền uy:

- Vì vợ, hôm nay cho anh em xả láng một bữa. Tự đi mà ăn chơi. Nhưng đừng để tôi nghe thấy kẻ nào làm loạn!

Tiếng hò reo vang lên như sấm rền, cả băng như trở về từ cửu tử.

- Phu nhân muôn năm! Phu nhân muôn năm!

Khắc Kỷ đứng đó, bối rối khi thấy cả băng hô to cái danh phận bị gán tự thuở nào. Cậu nhìn Ngự Phong, định mở miệng phản đối, nhưng anh chỉ mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ đắc ý:

- Thấy chưa? Ai cũng yêu quý phu nhân cả.

Khắc Kỷ nắm cổ áo anh, lườm một cái:

- Đừng có lố nữa. Tối nay em tính sổ với anh.

Ngự Phong cười lớn, tiếng cười trầm vang khắp sân:

Được thôi, nhưng nhớ là vợ thì phải nương tay với chồng đấy! - Nói đoạn, anh bế Kỷ lên, nhẹ nhàng như nhấc bổng một con thú nhỏ.Lúc nào cũng... - Khắc Kỷ toan nói, ngẫm nghĩ hồi lâu lại thặng thinh. Cậu nằm trong vòng tay Ngự Phong, cùng với nhịp chân anh nhịp nhàng, cậu từ từ chấp nhận việc bản thân yếu đuối khi đứng sau chàng trai ấy.Này, nụ hôn vừa nãy của em... thật sự chưa chạm tới mật ngọt.Ồn ào quá, về nhà tặng cho nụ khác!Em bé tuyệt nhất! Kỷ Kỷ muôn năm!- Ê Kỷ, tụi con trai đang mày mò game gì mới kìa! Cậu cũng qua xem đi! - Mộng Đình thấy Kỷ ngồi tủm tỉm một góc, chạy lại bảo.

Khắc Kỷ vẫn thả hồn rong chơi ngoài cửa sổ hướng ra tòa nhà đối diện giảng đường, cười cười rồi xua tay:

- Thôi, tôi chơi gà lắm! Đã thắng ai bao giờ đâu.

Tôi chơi với Phong. Tôi thám b...Chưa dứt câu, một tiếng gọi truyền đến mỗi lúc một gần:

Ông ra chơi với tụi tui đi, loại này mới lắm, chưa từng có trên thị trường. Hay ông lại nhớ chồng? Lại chơi đi, chơi quên hết sự đời!Nghe như đa cấp! - Khắc Kỷ xì một tiếng, do dự đoạn cũng bước đi theo bóng lưng của cậu bạn nọ.

/114

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status