Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen

Chương 110 - Em là vợ anh kia mà...

/114


Khói mờ hắt lên nét mặt bừng của Kỷ, cái tù mù rải lên hai con người trong không gian mịt mùng. Lúc này, cậu mới dám hé mắt nhìn cơ mặt Phong đương dần giãn ra đôi chút. Cậu toan rút lại năm ngón. Liệu anh có đau không?

Rồi cậu để anh mặc sức điều khiển. Thật ngây thơ!

Một dòng sữa ngọt lành chảy xộc ra, hắt lên cái đen kịt của căn phòng, như lắp lánh...

- Thoải mái... rồi chứ? - Khắc Kỷ thụt tay lại, sợ hãi chạy ra khỏi phòng, lao thẳng vào phòng vệ sinh.

Chạm vào rồi, thật sự chạm vào rồi! Kỷ hốt hoảng, liên tục tạt nước lên gương mặt đẫm mồ hôi hột. Cậu gượng dựng tấm thân đã nhũn nhão lên bồn rửa mặt mà thở dốc. Đương thoải mái chút đỉnh, toan gục xuống, bỗng hai cành cây vươn dài chộp lấy cơ thế, một cảm giác ấm áp mê muội xâm lấn vào sâu trong tim.

- Tại sao... - Cậu thều thào.

Dường như giữa hai người có một sợi dây vô hình - thứ liên kết suy nghĩ cả hai lại với nhau, Ngự Phong hiểu được câu hỏi đó, dẫu nó chỉ là một phó từ không hơn không kém.

- Mỗi khi em cởi áo... tôi trở nên hưng phấn cực độ... Xin lỗi em nhiều lắm. Chắc tôi làm em sợ rồi.

Khắc Kỷ ôm lại vòng tay anh, đoạn cười bảo:

- Thôi đi... đừng nói nữa, mình ngủ thôi... - Rồi cậu kéo anh, ì ạch ra khỏi phòng, nom hai người bước đi, tựa đôi chim cánh cụt giữa đông lạnh.

Em không giận tôi? - Ngự Phong càng siết chặt dáng dấp nhỏ trước mặt, tựa hồ muốn níu giữ nụ cười thoáng vụt qua.Em là vợ anh kia mà... - Khắc Kỷ thốt lời, tựa hiển nhiên, chẳng thể hiện chút gì e ngại, giống như những lời tuyên bố khác của kẻ được thế giới ngầm gọi với cái tên "Kẻ sát nhân máu lạnh". Nhưng biết đâu, trái tim cậu đang bùng nổ khi thốt nên lời ấy. Cậu là một diễn viên chuyên nghiệp cơ mà!Tôi yêu em! - Ngự Phong vật cậu xuống đất, quấn quýt lấy em bé mà hôn lấy hôn để.Khắc Kỷ khẽ nhíu mày.

- Thôi nào, ngủ đi, chó của em.

"Của em" à? Tôi nghe rõ rồi đấy nhé! Whirlwind cười ranh mãnh:

- Ừm.

Anh ôm chặt lấy Kỷ, toan nhắm mắt thì... Kỷ bật dậy:

Còn Hắc Bạch ở nhà! - Cậu thảng thốt.Meo ~ - Hắc Bạch rúc trong thùng hàng nóng chui ra, bộ lông nó lem nhem những thuốc súng đen nhẻm. Đi đoạn, nó rũ rũ mấy cái, khói đen xám xịt bay tứ bề.Ngự Phong ép đầu cậu xuống, đặt trước ngực mình, hạ giọng yên ủi:

Hắc Bạch ở đây kia mà, hôm nay tôi biết tôi về muộn nên đem nó theo. Đừng nghĩ tôi vô trách nhiệm thế! Em chạm vào cậu nhóc của tôi, giờ em ngớ người rồi à? Tai em, mắt em là của một tên xã hội đen khét tiếng đấy!Xin lỗi! - Kỷ nằm xuống, ép sát thân vào ngực anh. Cậu quay mặt đi, cố che đi đôi bánh bao nhỏ bị hấp đến chín mềm.Thương em! - Ngự Phong hôn chụt vào gáy cậu, từ từ khép mi.- Khụ! Khụ! - Whirlwind giật mình tỉnh dậy bởi một lực nặng bất ngờ đáp thẳng xuống bụng, khiến hơi thở anh ngắt quãng. Cơn đau nhói này nhắc anh nhớ về cú đấm siêu trọng lực của một tên cảnh sát đáng ghét mà anh vừa "thăm hỏi" đêm qua.

Anh cau mày, gồng bụng ngồi dậy, ánh mắt sắc lạnh lia lên kẻ phá đám. Nhưng thứ hiện ra trước mắt lại là một



"cục bông" nửa đen nửa trắng, đang ung dung đứng trên bụng mình mà... liếm láp đôi tay Kỷ. Đôi tay nhỏ nhắn nhưng đã hằn đầy những vết sẹo - thứ mà chỉ mình Ngự Phong mới được chạm vào.

Ngự Phong bốc khói đỉnh đầu.

- Mày vừa làm gì? - Anh nghiến răng, từng từ bật ra như tiếng lưỡi dao mài sắc.

Con mèo tròn xoe mắt nhìn anh, lắc cái đuôi ngủng ngẵng đầy khiêu khích.

Phong nhìn lại đôi tay của Kỷ, thứ mà vừa bị "xâm phạm", rồi nghiến răng phát ra câu khiến cả băng đảng nghe cũng phái lăn đùng ra cười:

- Mày nhảy lên bụng tao... chỉ để liếm tay vợ tao?

Khắc Kỷ, lúc này đang còn ngái ngủ, mơ hồ nhìn anh rồi nhìn Hắc Bạch, ánh mắt cậu hiện lên chút bất mãn pha lẫn buồn cười:

- Chào buổi sáng, Phong Cẩu. Mới nứt mắt ra đã om xòm

Phong sững người, mắt anh nheo lại, giọng đanh thép nhưng pha chút châm chọc:

- Từ khi nào mà em học được phép lịch sự tối thiểu vậy?

Khắc Kỷ lườm anh, ánh mắt sắc lẻm, nhưng vẫn đủ mơ màng để khiến Phong không biết nên sợ hay nên... yêu.

Cậu rút tay lại, đề phòng một cách thái quá với người đối diện - một kẻ "chẳng" có khả năng chiến đấu gì sất.

- Ý gì hả?

Phong chỉ cười, nhưng thay vì để cậu chạy thoát, anh bất ngờ vươn tay, nắm lấy cổ tay mềm mại của Kỷ. Động tác nhanh gọn, ánh mắt của anh không giấu được chút gì đó xâm chiếm:

- Trong mắt em... tôi biến thái vậy à?

Kỷ khựng lại, đôi môi mím chặt rồi dấu lên đầy thách thức:

- Ờ. Ý kiến?

Phong mỉm cười, cúi thấp đầu xuống, đủ để hơi thở của anh lướt nhẹ qua tai cậu. Một tay anh giữ chặt cổ tay Kỷ, tay còn lại đặt lên eo cậu.



- Nếu em thật sự gặp biến thái, em có biết chuyện gì sẽ xảy ra không?

Khắc Kỷ bối rối, định vùng ra nhưng lại bị Phong kéo sát vào. Không khí giữa hai người bỗng dưng căng như dây đàn. Nhưng thay vì làm gì "bất chính", Phong buông ra, lùi lại và ngả người ra giường với một nụ cười nửa miệng.

Không có ý kiến.Tốt! Đánh răng!Phong nhắm mắt, giọng ngái ngủ vang lên:

- Êy, tôi không phải "tay chân" của em nha! Em nói chuyện với tôi như mấy người trong băng thế là hơi hạ thấp tôi đấy!

- Không muốn thì cút! - Kỷ thẳng thừng.

Phong sợ mất vía:

- Không... muốn... tôi muốn làm "tay chân" của em cả đời. Xin lỗi, đi... đi đánh răng.

Xét về mặt này thì anh - dẫu sói già gian xảo - vẫn không thể thắng Kỷ.

----

- Mặc cái này đi. Xin em đấy. - Ngự Phong chìa ra chiếc áo len trắng tinh, giọng anh pha chút ngượng ngùng hiếm thấy. - Tôi định đi may nhưng bận quá, phải ghé shop mua. Cơ mà màu đen hết size của em rồi...

Khắc Kỷ liếc nhìn chiếc áo, nhún vai:

- Mặc gì cũng được, có gì phải lăn tăn?

Ngự Phong đứng ngẩn ra vài giây, nhìn cậu như thể vừa bị lời nói đó làm nghẹn lại. Anh chợt nhận ra: em bé của anh đã thay đổi nhiều rồi.

Cậu không còn là chàng trai lạnh lùng, xa cách của những ngày đầu gặp nhau, cũng chẳng phải cậu nhóc e thẹn, hay đỏ mặt vì những lời mật ngọt anh thường trao. Giờ đây, Khắc Kỷ tựa như một con sói tự tin, đầy sức hút, nhưng vẫn có chút gì đó ấm áp trong cách cậu nói chuyện.

Thật lạ kỳ, một người lạnh lùng mà lại mang đến cảm giác dịu dàng như vậy. Sao lại có thể đáng yêu đến thế chứ?

- Gì nhìn chằm chằm vậy? Bộ lần đầu thấy con người thay đồ à? - Khắc Kỷ đột ngột quay lại, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thắng vào anh.

Ngự Phong giật mình, vội vàng quay mặt đi, nhưng nụ cười ngượng nghịu trên môi không giấu được sự xấu hổ.

- Không... không phải. Chỉ là... thấy em thật dịu dàng và... và..

/114

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status