Giờ là mùa đông. Mùa đông thì sao nhỉ?A... а...Khắc Kỷ nhắm tịt mắt, ôm lấy đầu Phong, lần nữa mở mắt đã nhận ra mình bị Phong bế lên, ngồi trên vòng tay lớn của anh. Một tay anh nhẹ nhàng đặt dưới mông, tay kia ôm chặt tấm lưng chẳng chịt sẹo, như thể sợi dây an toàn chỉ muốn bám chặt lấy người. Anh bế cao đến mức múi cơ săn cứng của Kỷ chạm cả vào đầu mũi cao ngất kia, cảm giác thật sự... kì lắm...
Phong Cẩu lơ đãng đặt mắt về nơi xa xăm, nơi tuyết trắng phủ muốt những mái ngói dập dờn tựa sóng, anh đã sớm biết Kỷ đang đề cập về vấn đề gì, song vẫn mơ màng như thể muốn thách thức giới hạn của em bé.
Khắc Kỷ nhăn mặt, anh nói vậy há chẳng phải anh không nhớ sao? Nhưng ngồi cái thế cao tít như này thật sự khó chịu, cậu đánh mạnh vào vai Phong, ám chỉ bản thân muốn xuống, nhưng anh chẳng chịu.
- Đáng ghét! - Khắc Kỷ mím môi, mặt đỏ ửng lên như gần phát nổ. Cậu liên tục đánh thùm thụp vào tấm lưng lớn.
Anh thật quá tồi! Nhưng nhận lại cũng chỉ là nụ cười dịu dàng đến từ con sói kia.
Muốn tôi nói... cởi áo ra đi. - Bàn tay đặt sau lưng cậu vén lên chiếc áo ba lỗ đen đến quá nửa, nhẹ nhàng lướt qua từng vết chiến tích trải dài khắp lưng.Nhưng... nhưng đây đâu phải nhà mình... lỡ...Anh cắt lời, mềm mại mà đanh thép:
- Hay để tôi giúp em?
Khắc Kỷ siết chặt vạt áo, ngần ngại nhìn xuống thân mình, một thân đẫm mồ hôi hòa quyện cùng ánh huỳnh quanh nhập nhoạng, mờ ảo. Đôi chân Kỷ co rúm lại.
Trong vòng tay Phong, cậu khép nép bám lấy cổ anh, miễn cưỡng mở lời:
Khóa cửa lại đi...Ừm. Phải ngoan thế mới đáng yêu chứ! - Ngự Phong không buông Kỷ xuống, bế cậu trên tay, đi về phía cửa.Này... buông em xuống đã... lỡ ai đi qua...Khắc Kỷ bối rối, ngồi trên này chẳng dễ chịu gì cho cam! Đừng xem em như em bé vậy chứ, không phải cứ là bạn trai nhỏ của anh thì anh muốn gì cũng được đâu! Suốt ngày chỉ biết chèn ép người ta.
Ai đi qua liên quan gì đến chúng ta à? - Ngự Phong khóa cửa - Nào, mau cởi áo ra đi.Nhưng... phải thả em xuống trước chứ...Ngồi đấy không cởi được à? Hay thôi, khỏi nói đi!Kỷ tái mét:
- A... đợi xíu...
Khắc Kỷ chẳng cam tâm tình nguyện kéo chiếc áo ra khỏi thân. Từng múi cơ trên bụng, ngực bắt đầu lộ ra từng chút một. Cậu cảm nhận được một dòng suối trơn tuột vừa ấm áp, lại ẩm ướt lướt qua vết khâu lớn trên bụng, một cảm giác mê muội hiện hữu trên gương mặt xinh lạnh lùng.
- Dừng... dừng lại đi... - Cậu bám lấy tóc anh, có lẽ vì sợ anh đau mà đôi tay thon hãy ngập ngừng.
Để em bé bớt kháng cự, Ngự Phong thản nhiên:
- Mai là Giáng Sinh, và chắc chăn em sẽ được nghỉ. Chúng ta sẽ cùng nhau chụp lại những bức ảnh tuyệt nhất.
Còn đêm nay... chúng ta ngủ lại trong căn phòng này. Trong bóng tối, em thứ tuyệt đẹp nhất... chỉ có em tỏa sáng nơi u tối của vực thằm...
Phong dần buông lới cánh hồ điệp ảo mộng trong đêm tối, và cho đến khi đôi chân trần của Kỷ chạm vào mặt đất, cậu đã cảm nhận được một đồi núi to lớn trập trùng giữa hai thân cây cằn cỗi. Hướng đối diện sừng sững núi cao, hiên ngang cổ thụ hàng tuổi đời.
- Kỷ à, tôi nóng quá... - Vết nứt ngọc trai dần liền lại, bảng lảng sắc hoàng hôn trên mặt hồ lặng im.
Kỷ luống cuống, nhìn đông, ngó tây. Cậu chẳng biết làm gì ngoài việc bối rối khuyên nhủ:
- Đừng... đừng mất kiểm soát... em... em không giải quyết được đâu... em... em không phải... không phải con gái...
em...
- Em không cần làm gì cả, bây giờ tôi cởi đồ, em chỉ cần vuốt ve nhẹ nhàng đứa trẻ thôi, em làm được chứ? - Anh vẫn dịu dàng, song nom anh đương dần lờ đờ, mặt mũi đỏ gay, một dáng vẻ mà Kỷ chưa từng gặp ở chàng trai ấy.
Kỷ rụt rè đỡ lấy Phong.
- Nhưng... to lắm... em... sợ...
Ngự Phong tựa cằm lên vai Kỷ, gió từ cửa sổ lâng lâng vào phòng, một làn gió lạnh lẽo mà nóng bức. Nó đưa hương của cả hai hòa quyện vào nhau, vấn lại, quấn lấy hai thân thể. Ngự Phong đưa tay vòng lấy eo Kỷ, sờ soạng lung tung, rồi chẳng suy nghĩ gì mà hỏi:
Nếu ra đường mà gặp biến thái, em phải làm gì đây?Nếu... nếu có chuyện đó... anh... anh đến cứu em... là được mà... biến thái gì... gu mặn...Vậy ý em là gu tôi mặn?
Nói đoạn, anh há cái miệng ướt át, từng sợi bạc treo khắp các kẽ răng đều. Chẳng nói chẳng rằng, Phong cắn phập vào vai cậu, nhíu mày đau đớn, rồi nước mắt anh ứa ra.
Mắt nhắm nghiền, Khắc Kỷ ôm lấy anh, chậm rãi vuốt ve sườn đồi lộng gió, mặc cho con trăn khổng lồ kia hãy trườn bò, quấn lấy thân gỗ co quắp. Mưa nặng hạt, từng giọt nặng trĩu đôi vai, tựa nuốt chửng sườn non trắng trẻo.
Không... không có mà... Anh tự giải quyết đi, em... không làm được...Giúp tôi đi mà... nóng quá...Phong thở từng hồi đứt đoạn, gió phì phò thoảng qua con ốc biển với vỏ đỏ đẹp mắt. Anh khó khăn vịn sườn đồi vắng lặng để đứng vững, anh thu một tay về, kéo hàng dài những hạt tròn ra khỏi tấm vải sơ mi trắng.
- Phong...
Chứng kiến làn gió dịu dàng giờ đây nóng ẩm thổi, Khắc Kỷ - dầu không rõ - cũng đau lòng, xót xa. Cũng muốn giúp anh, song nỗi sợ nó bao hàm tất cả, khiến cậu chẳng dám chạm vào thân đuốc to tướng ấy.
Ngự Phong nhìn cậu, đôi mắt đẫm sương long lanh.
- Cho tôi cởi quần... nhé...
Kỷ ngập ngừng nhìn anh, nhìn đôi mắt hoen rỉ nhầy, rồi gật đầu.
- Em... thật tốt quá...
Ngự Phong vội vã trút bỏ mảnh bám thân cây, hỗn hển trong sự khó chịu. Nó ôm sát hông, ma sát mạnh, khiến anh đau đớn, cực nhọc. Và rồi khi tất cả chỉ còn trơ trọi, trống hoác, anh thở hắt nhẹ nhõm
Khắc Kỷ nhắm tịt mắt, ấp úng:
Giờ... giờ em phải làm gì...Đưa tay của em cho tôi. - Ngự Phong chìa đôi bàn tay chai sạn về phía cậu.Tại sao... tại sao phải là em... sao anh không tự làm...Em là vợ tôi kia mà...- Anh ngồi xuống, ôm chầm lấy cậu bằng cánh hoa mỏng đẫm sương.Không gian im lặng, cái ngột ngạt gói cả căn phòng thành một túi bom chực phát nổ. Khắc Kỷ, một tay che mắt, tay kia vươn tới để Phong nắm lấy.
- Cảm ơn... em...
Ngự Phong nắm lấy tay Kỷ, điều khiển cho những cánh hồng non nớt uốn lượn theo ý mình.
Kỷ giật bắn người khi thật sự chạm vào con rắn lớn vẫn đương động đậy, cảm giác như đôi tay chẳng còn phản ứng nữa. Chất nhầy đó bám dính, nhớp nháp hệt như thứ cậu từng chạm vào trong căn phòng tạp nham ngày xưa. "Thật sự... thật sự chạm vào rồi... phải... phải làm sao đây?"
Khói mờ hắt lên nét mặt bừng của Kỷ, cái tù mù rải lên hai con người trong không gian mịt mùng.
Phong Cẩu lơ đãng đặt mắt về nơi xa xăm, nơi tuyết trắng phủ muốt những mái ngói dập dờn tựa sóng, anh đã sớm biết Kỷ đang đề cập về vấn đề gì, song vẫn mơ màng như thể muốn thách thức giới hạn của em bé.
Khắc Kỷ nhăn mặt, anh nói vậy há chẳng phải anh không nhớ sao? Nhưng ngồi cái thế cao tít như này thật sự khó chịu, cậu đánh mạnh vào vai Phong, ám chỉ bản thân muốn xuống, nhưng anh chẳng chịu.
- Đáng ghét! - Khắc Kỷ mím môi, mặt đỏ ửng lên như gần phát nổ. Cậu liên tục đánh thùm thụp vào tấm lưng lớn.
Anh thật quá tồi! Nhưng nhận lại cũng chỉ là nụ cười dịu dàng đến từ con sói kia.
Muốn tôi nói... cởi áo ra đi. - Bàn tay đặt sau lưng cậu vén lên chiếc áo ba lỗ đen đến quá nửa, nhẹ nhàng lướt qua từng vết chiến tích trải dài khắp lưng.Nhưng... nhưng đây đâu phải nhà mình... lỡ...Anh cắt lời, mềm mại mà đanh thép:
- Hay để tôi giúp em?
Khắc Kỷ siết chặt vạt áo, ngần ngại nhìn xuống thân mình, một thân đẫm mồ hôi hòa quyện cùng ánh huỳnh quanh nhập nhoạng, mờ ảo. Đôi chân Kỷ co rúm lại.
Trong vòng tay Phong, cậu khép nép bám lấy cổ anh, miễn cưỡng mở lời:
Khóa cửa lại đi...Ừm. Phải ngoan thế mới đáng yêu chứ! - Ngự Phong không buông Kỷ xuống, bế cậu trên tay, đi về phía cửa.Này... buông em xuống đã... lỡ ai đi qua...Khắc Kỷ bối rối, ngồi trên này chẳng dễ chịu gì cho cam! Đừng xem em như em bé vậy chứ, không phải cứ là bạn trai nhỏ của anh thì anh muốn gì cũng được đâu! Suốt ngày chỉ biết chèn ép người ta.
Ai đi qua liên quan gì đến chúng ta à? - Ngự Phong khóa cửa - Nào, mau cởi áo ra đi.Nhưng... phải thả em xuống trước chứ...Ngồi đấy không cởi được à? Hay thôi, khỏi nói đi!Kỷ tái mét:
- A... đợi xíu...
Khắc Kỷ chẳng cam tâm tình nguyện kéo chiếc áo ra khỏi thân. Từng múi cơ trên bụng, ngực bắt đầu lộ ra từng chút một. Cậu cảm nhận được một dòng suối trơn tuột vừa ấm áp, lại ẩm ướt lướt qua vết khâu lớn trên bụng, một cảm giác mê muội hiện hữu trên gương mặt xinh lạnh lùng.
- Dừng... dừng lại đi... - Cậu bám lấy tóc anh, có lẽ vì sợ anh đau mà đôi tay thon hãy ngập ngừng.
Để em bé bớt kháng cự, Ngự Phong thản nhiên:
- Mai là Giáng Sinh, và chắc chăn em sẽ được nghỉ. Chúng ta sẽ cùng nhau chụp lại những bức ảnh tuyệt nhất.
Còn đêm nay... chúng ta ngủ lại trong căn phòng này. Trong bóng tối, em thứ tuyệt đẹp nhất... chỉ có em tỏa sáng nơi u tối của vực thằm...
Phong dần buông lới cánh hồ điệp ảo mộng trong đêm tối, và cho đến khi đôi chân trần của Kỷ chạm vào mặt đất, cậu đã cảm nhận được một đồi núi to lớn trập trùng giữa hai thân cây cằn cỗi. Hướng đối diện sừng sững núi cao, hiên ngang cổ thụ hàng tuổi đời.
- Kỷ à, tôi nóng quá... - Vết nứt ngọc trai dần liền lại, bảng lảng sắc hoàng hôn trên mặt hồ lặng im.
Kỷ luống cuống, nhìn đông, ngó tây. Cậu chẳng biết làm gì ngoài việc bối rối khuyên nhủ:
- Đừng... đừng mất kiểm soát... em... em không giải quyết được đâu... em... em không phải... không phải con gái...
em...
- Em không cần làm gì cả, bây giờ tôi cởi đồ, em chỉ cần vuốt ve nhẹ nhàng đứa trẻ thôi, em làm được chứ? - Anh vẫn dịu dàng, song nom anh đương dần lờ đờ, mặt mũi đỏ gay, một dáng vẻ mà Kỷ chưa từng gặp ở chàng trai ấy.
Kỷ rụt rè đỡ lấy Phong.
- Nhưng... to lắm... em... sợ...
Ngự Phong tựa cằm lên vai Kỷ, gió từ cửa sổ lâng lâng vào phòng, một làn gió lạnh lẽo mà nóng bức. Nó đưa hương của cả hai hòa quyện vào nhau, vấn lại, quấn lấy hai thân thể. Ngự Phong đưa tay vòng lấy eo Kỷ, sờ soạng lung tung, rồi chẳng suy nghĩ gì mà hỏi:
Nếu ra đường mà gặp biến thái, em phải làm gì đây?Nếu... nếu có chuyện đó... anh... anh đến cứu em... là được mà... biến thái gì... gu mặn...Vậy ý em là gu tôi mặn?
Nói đoạn, anh há cái miệng ướt át, từng sợi bạc treo khắp các kẽ răng đều. Chẳng nói chẳng rằng, Phong cắn phập vào vai cậu, nhíu mày đau đớn, rồi nước mắt anh ứa ra.
Mắt nhắm nghiền, Khắc Kỷ ôm lấy anh, chậm rãi vuốt ve sườn đồi lộng gió, mặc cho con trăn khổng lồ kia hãy trườn bò, quấn lấy thân gỗ co quắp. Mưa nặng hạt, từng giọt nặng trĩu đôi vai, tựa nuốt chửng sườn non trắng trẻo.
Không... không có mà... Anh tự giải quyết đi, em... không làm được...Giúp tôi đi mà... nóng quá...Phong thở từng hồi đứt đoạn, gió phì phò thoảng qua con ốc biển với vỏ đỏ đẹp mắt. Anh khó khăn vịn sườn đồi vắng lặng để đứng vững, anh thu một tay về, kéo hàng dài những hạt tròn ra khỏi tấm vải sơ mi trắng.
- Phong...
Chứng kiến làn gió dịu dàng giờ đây nóng ẩm thổi, Khắc Kỷ - dầu không rõ - cũng đau lòng, xót xa. Cũng muốn giúp anh, song nỗi sợ nó bao hàm tất cả, khiến cậu chẳng dám chạm vào thân đuốc to tướng ấy.
Ngự Phong nhìn cậu, đôi mắt đẫm sương long lanh.
- Cho tôi cởi quần... nhé...
Kỷ ngập ngừng nhìn anh, nhìn đôi mắt hoen rỉ nhầy, rồi gật đầu.
- Em... thật tốt quá...
Ngự Phong vội vã trút bỏ mảnh bám thân cây, hỗn hển trong sự khó chịu. Nó ôm sát hông, ma sát mạnh, khiến anh đau đớn, cực nhọc. Và rồi khi tất cả chỉ còn trơ trọi, trống hoác, anh thở hắt nhẹ nhõm
Khắc Kỷ nhắm tịt mắt, ấp úng:
Giờ... giờ em phải làm gì...Đưa tay của em cho tôi. - Ngự Phong chìa đôi bàn tay chai sạn về phía cậu.Tại sao... tại sao phải là em... sao anh không tự làm...Em là vợ tôi kia mà...- Anh ngồi xuống, ôm chầm lấy cậu bằng cánh hoa mỏng đẫm sương.Không gian im lặng, cái ngột ngạt gói cả căn phòng thành một túi bom chực phát nổ. Khắc Kỷ, một tay che mắt, tay kia vươn tới để Phong nắm lấy.
- Cảm ơn... em...
Ngự Phong nắm lấy tay Kỷ, điều khiển cho những cánh hồng non nớt uốn lượn theo ý mình.
Kỷ giật bắn người khi thật sự chạm vào con rắn lớn vẫn đương động đậy, cảm giác như đôi tay chẳng còn phản ứng nữa. Chất nhầy đó bám dính, nhớp nháp hệt như thứ cậu từng chạm vào trong căn phòng tạp nham ngày xưa. "Thật sự... thật sự chạm vào rồi... phải... phải làm sao đây?"
Khói mờ hắt lên nét mặt bừng của Kỷ, cái tù mù rải lên hai con người trong không gian mịt mùng.
/114
|