Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen

Chương 107 - Cô gái nhỏ và kẹo bông gòn

/114


Ánh mắt của Phong chợt lóe lên vẻ tinh nghịch, nhưng sâu thẳm trong đó là một nỗi niềm khắc khoải sâu trong tiềm thức. Anh gõ từng chữ, giọng thầm thì như lời hứa bâng khuâng vọng lại giữa tâm bão: 'Em ấy là vợ tôi rồi!'

- ... Anh nhắn cái quỷ gì vậy? Điên à? - Kỷ đọc dòng tin trắng xóa trên màn hình đen mà giật bắn mình. Vốn cậu là người không thích những thứ quá sáng, nên tất cả những giao diện trong điện thoại đều đặt chế độ tối. Giọng cậu nom không giống tức giận lắm, mà là... thẹn...

- Tôi điên, nhưng tôi yêu em. - Ngự Phong giễu trong sắc mày lạnh lẽo, giễu một cách nghiêm khắc, một dáng vẻ chưa từng xuất hiện trước đây.

Đôi lông mày hằn sâu vào từng nếp nhăn nhúm trên vầng trán. Anh kéo Kỷ lại trong hốc sâu của tư thế ngồi, phải chăng anh muốn đặt đốm lửa nhú lên từ những hõm đồi thoải?

- Bỏ... em... này... đừng...

Ngự Phong cắn nát que kẹo mút trong miệng, bất cần chọt từng đợt vào chiếc cổ cao trắng ngần:

- Tạm tha cho em, để em biết lần sau đừng có mà mắng tôi! Mau ôm tôi, an ủi tôi đi! - anh thủ thỉ, giọng chả bao phần nũng nịu hay đùa cợt như thường nhật, lần này rất khác...

Kỷ Kỷ quay lại, dường như hãy hoài nghi cái trái phải, đúng sai, song cậu cứ mãi ngẩn ngơ, cứ thế lấn tới sưởi ấm cho đứa trẻ con dần trưởng thành lúc nào chẳng hay.

- Này! Tách hai con sâu ra coi! - cậu kéo cơ mặt anh giãn ra - Này, sao lông mày bị cắt một miếng thành sẹo thể hả?

Ngự Phong trố mắt:

- Tôi chưa kể cho em nghe hả?

- ...

À... đúng rồi nhỉ? Quên mất! - anh gãi đầu.Này, cái nết này là ưng ăn đập đúng không?Ây, kì quá! Tôi kể! Lúc đó tôi mười bốn tuổi...- Haha! Look, that cat is bleeding! - một thằng nhóc ngoác mồm cười, tay lăm lăm hòn đá sắc, mắt ánh lên tia nhìn đầy ác ý khi nhìn con mèo nhỏ co ro trong góc tối.

[Haha! Tụi bây coi, con mèo đó bị chảy máu rồi!)

Những tiếng cười độc ác vang vọng, hòa trong tiếng vỗ tay tán thưởng của đám nhóc đứng vây quanh. Dưới ánh đèn nhập nhoạng đánh lách tách trước khi bừng lên, soi rõ từng góc khuất của xã hội, từng nụ cười của bọn trẻ giàu có ấy méo mó, nhếch nhác, phản chiếu cái ác vừa nhen nhóm trong tâm hồn non trẻ.

Giữa khung cảnh ấy, Tần Ngự Phong bước nặng nhọc theo đoàn người, đôi vai gầy gò oằn xuống bởi cái bao nặng trĩu. Anh cảm tưởng như mình sắp khuỵu xuống, chỉ muốn buông xuôi tất cả. Đôi mắt lờ đờ khẽ lướt qua khoảng sáng lấp lánh của công viên, nơi khác biệt một trời một vực với thực tại tàn khốc của anh.

Và rồi, trong ánh đèn yếu ớt, anh nhìn thấy một hình ảnh khiến trái tim nhói đau. Chú mèo nhỏ run rẩy, bộ lông

lốm đốm máu nằm co ro trong góc tối. Không chút đắn đo, Ngự Phong bước ra khỏi hàng, chân loạng choạng đi



về phía chú mèo, mặc cho sức nặng của bao tải rơi phịch xuống đất. Anh cúi người, dùng đôi tay đã chai sần ôm

lấy sinh vật bé nhỏ trong vòng tay.

- Hey guys! I heard my mother say that guy is trash! It came out of the reformatory! - một thằng trong đám nhóc hét lên, giọngđầy miệt thị.

[ chúng mày! Tao nghe mẹ tao nói thằng đó là rác rưởi! Nó chui ra từ cái trại giáo dưỡng đấy!)

Ngự Phong nằm im, ghì chặt chú mèo trong tay. Những tiếng cười chói tai, những lời xỉ vả vang lên bủa vây lấy

anh. Dẫu lòng đau như cắt, anh vẫn không nỡ buông bỏ. Bởi có lẽ, chú mèo nhỏ đáng thương kia cũng đang tìm

chút bình yên từ sự ấm áp cuối cùng của anh.

Một hòn đá sắc nhọn lao thẳng vào người anh, đâm thẳng vào đuôi lông mày, máu bắt đầu rỉ ra từ trán, ướt đẫm

mái tóc rối bời. Ánh sáng trong mắt anh nhạt nhòa, nhòe đi theo dòng máu ấm nóng chảy xuống mặt. Anh mím

môi, gượng đứng dậy, cố lết ra khỏi đám trẻ con tàn nhẫn, nhưng chúng vẫn chưa chịu buông tha...

Dĩ nhiên, Tần Ngự Phong không thể hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời châm chọc độc địa ấy. Nhưng vào trại giáo

dưỡng là quyết định mà anh đã tự lựa chọn, dù điều đó khiến người đời khinh miệt hay dè bỉu. Anh chấp nhận, vì

anh hiểu rằng chỉ khi đối mặt với tận cùng của bóng tối, anh mới có thể tự tôi luyện, mạnh mẽ đứng dậy từ chính

nơi sâu thắm nhất của vực thẳm ấy.

Anh bị đá đâm?Ừm, nhưng đó là ngày hạnh phúc nhất trong những năm tù túng ấy...- Go away!

Ngự Phong tưởng như lịm đi, bỗng bóng dáng nhỏ nhắn của một cô bé xuất hiện, đứng chắn trước anh.

- Hey! It's Lady Ogress! Run away! -đám trẻ hốt hoảng, chúng vội vàng bỏ chạy, để lại Ngự Phong nằm bất động trên nền đất.

[Này! Nó là bà chằng đấy! Chạy đi!]



- Anh có đau lắm không? - Giọng nói trong veo, nhẹ nhàng như dòng nước, rt vào tâm hồn anh như thứ gì đó dịu

dàng anh chưa từng có được. Bàn tay nhỏ bé đưa đến, nhưng Ngự Phong vẫn quay mặt tránh né.

- Đừng lại gần tôi! - anh thì thào, giọng khàn đặc, đầy phòng bị, tay vẫn ôm chặt lấy chú mèo nhỏ. Thân anh lê

miệt mài trên nền đất ẩm, có lẽ anh đương sợ hãi, sợ cái niềm hi vọng về lòng người nhỏ nhoi sẽ vụt tắt khi mùi

hôi thối của anh xộc vào mũi em.

Cô bé tiến lại gần, chìa ra một chiếc khăn trắng tinh, lau đi vết máu trên mặt anh. Đồng tử màu nâu sẫm co lại, một thoáng hoảng hốt hiện lên trên cả những vết thương. Nhưng rồi... anh bất lực nằm đó, cảm nhận hơi ấm dịu dàng mà chưa bao giờ mình dám mơ đến.

- Anh có ăn kẹo bông không? - cô bé mở lời, mắt sáng ngời, như ngọn đèn nhỏ thắp lên giữa đêm đen.

Ngự Phong cứng người, không biết đáp lại ra sao.

- Cho tôi? Tôi có thể sao?

Một cái gật đầu ngập ngừng, và cô bé khẽ cười, đưa tay ra đằng sau mở gói kẹo bông ra, xé một miếng đưa cho anh.

Anh cắn thử. Vị ngọt thanh từ từ lan ra, khiến anh gần như quên đi nỗi đau trong phút chốc.

Ngọt... ngọt quá... - anh lấm bẩm, dòng nước mắt trong suốt trào ra khỏi đôi mắt vốn chai sạn của mình.Anh là con trai mà mít ướt thế! - cô bé cười khúc khích.Ngự Phong cũng bật cười, nụ cười hiếm hoi vẽ trên khuôn mặt bầm dập, hòa trong giọt nước mắt và vệt máu khô.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh thấy mình như trở về là đứa trẻ yếu đuối, đơn độc trong đêm.

Nhóc không phải người ở đây sao?Ừm, em mới chuyển đến.•----

- Nhớ hôm đó tôi đã chơi rất vui... và cũng bị đánh một trận nhừ tử, gần như là chết đi sống lại...

Kỷ ôm chặt Ngự Phong vào lòng:

Phong Cẩu, anh ngốc nghếch thật đấy. Sao lại dễ dàng tha thứ cho người ta như vậy?Tôi không biết... Nhưng nếu có ai bắt nạt em...Kỷ cắt lời:

- Biết rồi! Không cần nói! Nếu ai bắt nạt anh, em sẽ không để yên cho chúng đâu!

/114

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status