Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen

Chương 106 - Em ấy là vợ tôi!

/114


Tần Ngự Phong loay hoay trải tấm ga giường, ga trắng, lại phẳng, hương mềm lại là thuộc loài hoa dại hoang sơ nhất. Cớ sao bộ dáng anh lại khờ khạo, vụng về rằng một tên không còn đầu óc? Trò hề đấy cho ai xem? Một vầng quang sao băng hướng thẳng vũ trụ, chém đôi màn đêm thành trũng sâu vô hồn, nó cần ai cho phép đề thực hiện sao? Cũng là quy luật tự nhiên, anh muốn thấy em bé cười... 6°

Ngó sang Khắc Kỷ, anh thấy cậu đứng thu mình xó đơn côi, ngón tay vằn vện những sẹo đắm đuối trên mặt phẳng gỗ loáng trăng hồn. Anh thấu đôi mắt kia rọi đến tiếng lòng, đôi mắt sâu thằm trong tầng mây u tối, đương lén lút nom trò hề anh mang.

Ngự Phong thấm nỗi niềm trên khóe môi, đặt xuống góc ga cuối, rồi lủi thủi bước đi. Dẫu có lưu luyến, anh cũng chẳng dám ngoái lại, sợ rằng chỉ một cái liếc mắt sẽ khiến anh nhớ nhung một đời, hệt như cái cách cậu va vào ánh mắt anh.

- Vậy, em ngủ ngon.

"Đầu tôi choáng quá... tôi cần một liều thuốc... ước gì tôi được ngủ cùng em..." Đôi bàn chân anh loạng choạng ngấm hơi lạnh bò lên từ mặt đất ẩm.

- Phong Cẩu!

*Tích tắc tích tắc* Âm ngân u buồn của quả lắc đánh thùm thụp vào căn nguyên ẩn náu thẳm trong lỗ hỏng của thời gian, khiến định nghĩa về nó bị biến dạng, làm méo mó tất cả khoảng không, khiến mọi thứ bị bóp nát rồi vỡ tung. Mọi thứ reset lại.

Em gọi tôi? - như bị hàng ngàn xúc tu tí hon mọc ra mặt sàn níu giữ, bước chân anh trĩu thứ sinh vật quái gở vô hình.Anh sốt rồi, nằm ngoài lạnh chết... Lên đây đi! - cậu giương hốc mắt rỗng tuếch lửng lơ ngoài cửa sổ, giọt cảm xúc hãy nhớp nháp rỉ xuống thân ngọc mịn màng."Tại sao lại tha thứ cho người làm em khóc dễ dàng như thế?" Một thoáng mơ màng, anh thiết nghĩ em bé sẽ phải chịu thiệt nếu cứ dễ dãi như thế.

Không được đâu! Tôi hư lắm, vả lại Hắc Bạch cũng chẳng cho tôi nằm.Không hư... ngoan! - Kỷ Kỷ mím môi, luống cuống xua đi tầng suy nghĩ u ám, buồn bã dần phủ non xanh, lại nhìn sang Hắc Bạch - Mày cho mà, đúng không?Lỗ hỏng trắng toát nứt nẻ những vần vũ lượn lờ trong đêm, hao hao oan hồn lạc trôi giữa chốn u minh. Chắc nó cũng gần lịm rồi...

- Vậy tôi không khách sáo đâu nhá! - Ngự Phong quay đầu, mảnh nước thủy tinh cắt nụ cười em bé, đồng thời day dứt quả huyết hãy còn tươm - Nào, gần cả tiếng rồi sao còn khóc? Tôi thương, đừng khóc nữa..

Khắc Kỷ nhìn anh, mi lại trào dâng biển mặn. Cậu ngửa mặt khóc lớn, để dòng nước biển tuôn trào đến mặn đắng vào cổ họng, như lửa... lại thêm dầu. Bước chân bị khí lạnh ùa về từ mùa thu níu lại, tiếng khóc ngân vang, lắng đọng trong lớp ẩm não lòng.

Ngự Phong nhào đến "kí sinh" lên cơ thể Kỷ, môi mắt cậu cay mà họng anh chua chát, lời chợt buông lại tắt ngấm trong lòng:

- Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...

.- -- -



- Kỷ! - mây lãng đãng trôi, lời đầu môi anh thốt, tựa gió vèo trong sương.

Khắc Kỷ nhấc bút, cơn buồn ngủ xâm chiếm bộ óc vốn đã mụ mị, cậu ngáp một hơi ấm, đánh rơi cả vần chữ ra khỏi thanh quản:

Gì vậy? Đang làm bài, gọi hoài!Ngày thường em đi học từ sáng sớm tới tối mịt, hơn tám giờ mới mò mặt về nhà. Chủ nhật em lại chạy deadline cả ngày, chẳng khi nào tình cảm với tôi cả! (3)Khắc Kỷ nhướng đôi mày thanh, chẳng lẽ anh đây lại đang đòi hỏi quá mức vô lí? Song cậu rằng anh là đứa trẻ mới lớn, chẳng nên so đo làm gì:

- Em đã đăng kí học cấp tốc để sớm ngày ra trường, anh còn đòi hỏi gì nữa? Ngày nào em cũng chuẩn bị đồ ăn sáng, ăn trưa cho anh, không tình cảm nữa sao? - Khắc Kỷ mệt mỏi nằm gục xuống bàn, mân mê từng làn hương vấn lại trên mười đầu ngón tay - Em mệt...

Ngự Phong lẳng lặng lúc hửng đông rọi về, giọng nói tưởng như êm dịu hòa vào xớ nắng lỏng lẻo:

- Không chịu đâu... - lại thấy mình quá đồi, anh ngập ngừng - để tôi đấm lưng cho em, mà em cần nước không, hay để tôi đi mua thuốc cho em nhé?

Khắc Kỷ cưỡng dựng thân, não tàn lún sâu vào vũng đầm lầy nhầy nhụa. Thờ ơ, song cũng là chút quan tâm bé nhỏ từ đáy lòng buốt giá:

- Không cần đâu, mà anh không phải làm việc sao?

*Ting*

Ngự Phong liếc đôi mắt nâu sẫm hướng ánh lục quang vừa được thắp lên.

- Chẳng lẽ em muốn băng đẻ nhiều việc sao? - anh trườn bò trên giường như con sâu róm, chộp lấy điện thoại -

Máy em có tin nhắn này.

- Trả lời giúp em đi, trả lời như kiểu em hay nói ấy. - mắt Kỷ đảo chiều lia lịa theo dòng chữ chạy luân phiên trên màn hình, chốc chốc lại lia xuống bản lề giữa vở.

- Ok.

'Trời vào thu lại lạnh, liệu anh có thể trở thành mặt trời sưởi ấm cho em không?' Ngự Phong giật nảy mình, bàn tay bắt đầu run lên bất quy, anh tưởng chừng bản thân sắp chẳng thể nhịn nổi mà đập phá phím, mắng nhiếc cô sinh viên tội nghiệp.



Kiềm lại cơn ghen tựa đợt thủy triều sắp nhấn chìm đảo vắng, anh cầm lấy máy, đầu lại nhảy ra lời dặn của em bé:

"Trả lời như kiểu em hay nói ấy." Ngón tay linh hoạt bắt đầu chuyển động với tốc độ khác thường, trông hệt chú người máy được thiết lập sẵn để giam cầm trong những con chữ. Anh chỉ để lại dòng tin đơn giản: 'Cứt!'

Phong Cẩu, đưa máy! - Khắc Kỷ ngửa cổ lên trần nhà, như tên sâu rượu bất cần say xỉn trong đống men kiến thức.Em chẳng tin tưởng tôi? Mà em mau ngủ đi, tôi thấy mắt em gần đục đỏ rồi!Ai mà tin anh cho được? Nhanh! - cậu ngoắt tay.Nè! Hối hoài! Bữa nay em hư lắm rồi đó, còn không nghe lời! - Phong lầm bầm, mắt sâu bị cuốn vào những họa tiết trên tấm thảm dưới sàn.Khắc Kỷ nhìn dòng tin mang danh bản thân, một chữ to tướng đập vào tầm mắt. "Cái quái..."

- Phong!

Ngự Phong hớn hở, như thể chó đợi lệnh chủ, chỉ đơn giản là mừng quýnh lên:

Hả?Trưa nhịn! Tấm thân lớn lao, tưởng chừng để Kỷ dựa vào ỉu xìu, nhũn ra như bãi đất đồi bị vũ làm cho nhão nhoẹt:

-Ơ...

Khắc Kỷ rời khỏi phòng.

- Này, ít nhất em cũng phải cho tôi biết lí do chứ! - Ngự Phong nấc lên - Này!

Vân vần vũ cuộn xô nhau. Những đợt sóng ầm ầm chảy lại trong bóng thu của ngàn rặng xanh rũ rượi. Ngoài trời giông bão, xám tô nặng từng mảng u mù.

*Ting*

- Này, lại có người quái nào gửi tin nhắn đến em kìa!

Em bận mà, cứ trả lời giúp em đi! À mà này, trả lời như kiểu anh ấy, đừng có xàm ngôn đấy!Rời rồi, theo ý em cả! - Phong Cẩu rên rỉ, uể oải xem tin. Đôi lông mày rậm dính chặt lại như một điều bất thường bình thường.'Làm người yêu em nhé?'

Ánh mắt của Phong chợt lóe lên vẻ tinh nghịch, nhưng sâu thẳm trong đó là một nỗi niềm khắc khoải sâu trong tiềm thức. Anh gõ từng chữ, giọng thầm thì như lời hứa bâng khuâng vọng lại giữa tâm bão: 'Em ấy là vợ tôi rồi!

/114

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status