Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen

Chương 105 - Bản nhạc trầm đêm mưa

/114


- Từ từ... em chưa...

Tiếng mưa rơi lộp độp bên hiên nhà át âm giọng nhỏ bé của Khắc Kỷ, như cố ý trêu đùa sự cố gắng nơi đáy vực sâu. Hơi thở nóng nực phà vào lưng Ngự Phong, khi anh chuyển mình xuống mở cúc quần của cậu.

- Từ đã...

Kéo khóa... Cánh hoa trượt dài theo dòng thác, kéo thứ phong ấn phần da thịt trắng trẻo, hồng hào. Từ hang sâu xuống cây rừng hoang vu, chú bướm lớn mân mê, lượn vòng quanh như thể thăm thú thiên nhiên, núi đồi. C

Được rồi, mau mặc đồ vào cho em đi! Còn quần trong vẫn khô...Em nghĩ vậy sao? - Phong Cẩu đưa tay sờ soạng, khám phá bên ngoài lớp vải mỏng manh, mái tóc dài lòa xòa vào ngực Kỷ Kỷ, khuất mất tầm mắt ngọc.Đừng... đừng mà... - em bé tội nghiệp co rúm lại, lùi về góc tường, tay khua khoắn loạng xạ, xua bàn tay lớn ra khỏi thứ trái ngọt còn mơn mởn xanh với tâm trạng hoảng loạn.Phải là người khác thì tay Vương Khắc Kỷ đã nhuốm máu rồi!

Thì ra tên xã hội đen mạnh nhất thế giới ngầm là người không biết giữ lời...Không... không có... - Khắc Kỷ nhìn chiếc quần đã bị cái lạnh nhuốm màu từ lâu, run rẩy đáp - Không ướt thì cần gì phải thay?Vương Khắc Kỷ chưa từng nói dối tệ như thế...

- Tôi không muốn có hai người sốt đâu! C°

Khắc Kỷ cố gắng đánh lạc hướng, phủi đi cái suy nghĩ đã khắc sâu vào máu thịt của Tần Ngự Phong ngay từ cái lúc anh vừa vào trại được hai năm - sự xấu xa, đen tối của cuộc sống nơi tù ngục:

Đấy, anh tự nhận anh sốt rồi nhá!Đừng tự động chuyển chủ đề khi tôi không cho phép!Đừng mà... em xin lỗi... để em vào phòng tắm đi... - đôi mắt Kỷ nhòe đi trong sự cầu xin khẩn thiết, tấm ga giường nhàu nát dầu chăng tay nhào nặn.Hứa thì phải giữ lời, dù sao tôi cũng thấy hết cả rồi, em còn lo gì nữa chứ?Nhưng lúc đó em bất tỉnh...Ngự Phong bất lực ngồi xuống giảng giải, mặt anh đã sáng hơn, tựa như mặt trời lại ẩn vào đôi mắt ấy:

Cũng có khác gì nhau đâu! Nhanh lên, đau ra đấy thì ai lo cho?Anh nói không khác thì giờ cần gì nhìn nữa? Với lại anh muốn nhanh thì không phải để em tự thay nhanh hơn sao?Chiếc đinh đã đóng vào lời Ngự Phong, anh chẳng thể để quyết định bị lay chuyển trước bất kì ai được:

Nói chung em hứa rồi!Lúc đó gấp quá, em chỉ lỡ mồm thôi...Vậy sao? - Ngự Phong chồm đến, như loài thú săn mồi, bám lấy quần Kỷ.Này! Này! Bỏ ra! - cậu đạp vào tay anh, hòng ép anh buông - Nãy anh mệt lắm mà, sao giờ lì như trâu vậy?Nào, quần ướt lắm!Thân vải đen nhỏ bé lung lay trước cơn gió dữ, để rồi khi khúc cây phất vào ngọn phong du, nó cuốn bay cả mảnh lay lắt trong bão, cả cánh hoa sẵm màu còn vấn vương.

*Bịch* Ngự Phong ngã lăn xuống sàn, trên tay anh vẫn khư khư thứ vải đen huyền bí.

Anh... - Khắc Kỷ lấy chăn trùm kín thân mình, trong bóng tối mịt mờ, sự sợ hãi bao trùm lấy cậu. C°Tôi chỉ lỡ tay thôi... - Ngự Phong đùa, cố ý kháy lại câu nói buông bỏ trách nhiệm của em bé.Méo! - Hắc Bạch ưỡn người, nó phốc lên giường, dụi đầu vào chăn.Phong khựng lại, sững người nhìn từng đợt sóng âm ĩ quật vào lòng mình - tấm chăn đang không ngừng run lên:

"Em ấy... đang khóc sao?"



Trong không gian trầm lãng, tiếng nức nở nghe sao u buồn:

Hức... hức... anh cút đi! Đừng lại gần em!Kỷ... - Ngự Phong thì thầm, anh cứ nghĩ đó là chuyện thường, nào ngờ...Anh cút đi!Kỷ.. tôi xin lỗi... - anh bước đến bên giường.Méo! - Hắc Bạch dựng lông khi thấy anh ngày càng gần Kỷ, cái cơ thể to lớn che đi khối co ro trong chăn. Nó gầm gừ anh rồi khè móng vuốt.Hắc Bạch, tao xin lỗi mà... cho tao đến gần Kỷ một lúc...Anh cút đi! - Kỷ thút thít hét lên, thanh âm nghẹn lại trong vòm họng.Mặc vậy, Tần Ngự Phong vẫn vội lê bước hướng về chốn người anh yêu. Chú mèo lớn giơ móng vuốt cào, máu tươm ra, thắm vào phần lông trắng muốt...

Khắc Kỷ vẫn im lặng, đôi tay quấn trong mảnh chăn trắng vươn ra, ôm lấy Hắc Bạch vào lòng, song cậu vẫn núp gọn trong lớp vỏ bọc an toàn ấy, chẳng thể bước ra thế giới có anh.

Em vẫn thương tôi mà... em không muốn tôi đau... đúng không? Em nằm trong đó, tôi đau gấp vạn lần... Giờ thà em thả Hắc Bạch ra cho nó cắn xé tôi, còn hơn em cứ nằm trong đó...Anh cút đi! - trong tầng lớp không khí, lăn tăn những âm trầm nốt nhạc, trầm đến mức tưởng chừng là tiếng gọi từ hư vô.Phong dịu dàng nuốt trọn lấy thân thể bằng cái ấm áp của đôi tay. Dù cách một lớp vải hay cả trăm lớp, anh vẫn cảm nhận được sự tủi thân của con người ấy.

Tôi lấy đồ cho em tự mặc, rồi tôi cắt tóc cho em, xong tôi sẽ ra sofa ngủ, có được không? - Ngự Phong cắn chặt răng, anh nghĩ anh không hề sai, nhưng đến nước này, đúng là anh sai rồi...Mau cút đi..

"Tôi chưa từng nghĩ em sẽ vì chuyện nhỏ nhặt này mà khóc. Tôi gặp em lần đầu, bàn tay em bị khoét một lỗ lớn, tôi chạm tay em và nhìn vào đôi mắt vô hồn, vô cảm của em. Tưởng chừng như em còn chẳng biết đau là gì. Rồi khi thời gian bên em càng dài, tôi nhận ra em rất thích đùa trên nỗi đau của chính mình, thậm chí em dùng những hình thức cực đoan nhất chỉ để quên đi sự mệt mỏi. Em thật sự điên rồi...

Nhưng khi em càng yêu tôi sâu đậm, tôi mới nhận ra rằng cái vỏ bọc của em, cái cách em diễn xuất thật sự quá đạt, em che giấu đi sự mềm yếu của bản thân mà chắc chẳng ai có thể nhận ra. Nhưng em cứ làm như thế mãi...

tôi thật sự đau lòng. Và giờ đây, khi nhìn em khóc, tôi... tôi... Tôi xin lỗi, tôi sai rồi..."

Anh thì thầm với lòng mình, anh cũng chẳng dám nói ra, chỉ cất trong xó lòng, mặc cho trái tim sẽ mục rữa.

- Giường ướt rồi, em không mặc đồ mà nằm sẽ ốm đấy. Ngoan nào, mặc đồ vào, cắt tóc rồi để tôi thay ga cho em ngủ, xong tôi sẽ không làm phiền em nữa, được không? - Ngự Phong siết chặt vòng tay, sợ rằng ánh nắng vừa xuyên qua đời anh sẽ tàn phai rồi bay mất... (3°

----

Em thấy tôi cắt tóc thế nào?Xấu chết đi được! - Khắc Kỷ nhăn mặt nhìn vào gương, có lẽ cậu không nói cái đầu xơ xác, lởm chởm ấy xấu, cậu nói cho đôi mắt sâu, đôi mắt hoe màu ngọc.Ngự Phong gãi đầu nhìn cái thành quả "xấu hoắc" của bản thân, nhỏ giọng hỏi lại:

Nhưng lỡ cắt rồi, phải làm sao?Kệ!Phong Cẩu nhìn lui nhìn tới cái "tuyệt tác" như tổ chim, lại nhìn Kỷ bình thản như chẳng có chuyện gì, anh cười toe toét:

Kỷ yêu thế!Cứt!Nào, xuống giường đi, tôi thay ga khác cho.Khắc Kỷ ngoan ngoãn làm theo lời Phong Cẩu, có lẽ em bé mau quên thôi, chẳng còn giận chuyện của Phong ban nãy nữa rồi.

/114

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status