- Đồ điên!
Phong yếu ớt đáp lại:
- Cho tôi nằm một lúc, tôi dậy sẽ cắt tóc cho em... - rồi anh gục xuống gối, gương mặt thấm đẫm cái nhợt nhạt.
Khắc Kỷ đặt tay lên trán anh, để hơi nóng lan tỏa vào lòng, xót lắm! Phong sốt rồi... Khắc Kỷ nhìn vào hộp y tế chẳng còn lấy chút thuốc men trên giường: "'Sao có thể hết vào đúng lúc này chứ!" Cậu bị cơn lo vây đến chẳng kịp mặc gì, khơi khơi chiếc áo ba lỗ mà lao vào màn đêm lạnh lẽo. ©°
"Khốn kiếp!"
"Khốn kiếp!"
"Khốn kiếp..."
Bóng tối ôm trọn lên khối thân cường tráng, ánh trăng mờ rải sáng lên những vết sẹo sâu hằn chằng chịt trên da.
Đây là lần đầu tên xã hội đen họ Vương đó ăn mặc như vậy ra đường. Cậu đâm sầm vào tiệm thuốc trong khi đánh mất tiêu cự. Trong nỗ lực đứng lên, cậu lồm cồm đập tay xuống quầy thuốc như thể một xác sống. Trông cái dáng vẻ đó, ai mà chẳng sợ được cơ chứ! 4°
Khắc Kỷ yêu cầu loại thuốc mà bản thân nghĩ là phù hợp nhất, rồi đợi chờ trong nỗi lo khôn nguôi. Ngắm nhìn những đám mây xám ì ạch trôi, trái tim cậu cuộn lên đợt sóng dữ. Trời bỗng dưng òa khóc, trút hết muộn phiền xuống nhân gian. Cậu bồn chồn nhìn từng đợt thác dội đập mạnh vào lòng đường, bồn chồn cho Phong giờ này ở nhà ra sao, rồi chửi thầm: "Mẹ kiếp!"
Anh gì ơi, em đứng cạnh anh được không? Trời mưa to quá, em lạnh chết mất!Nếu cô không sợ, cứ việc! - Khắc Kỷ lạnh lùng đáp lại, tay bất giác che đi dấu hickey trên cổ cao trắng ngần, mắt còn chẳng thèm liếc lấy quả bưởi nặng trịch cô ta mang theo. ®°Gân trên khắp các bắp tay bắt đầu nổi lên, khi Kỷ nhớ đến Phong vẫn đang chiến đấu với cơn sốt một mình. Cậu giục cô quầy thuốc:
Làm ơn tìm nhanh giúp tôi, tôi đang gấp!Phiền... phiền cậu đợi... một chút. - cô ấy run rẩy, thao tác dần trở nên vụng về.Anh gì ơi, em có thể tựa vai anh được không? Trông những vết sẹo và cơ bắp của anh... có lẽ anh rất mạnh mẽ! - cô gái với chiếc váy cắt xẻ kia nắm lấy tay cậu, lắc lư kiểu khiêu gợi. •Vị trí này có người khác tựa rồi, phiền cô phắn giùm!
Chị ấy đúng là có phúc khi có người bạn trai như anh. - cô ta uốn éo.Ấn hiện dưới đám tơ mềm, đôi mắt Khắc Kỷ sáng quắc lên giận dữ:
- Tôi bảo cút! - cậu gằn giọng, giật phăn tay cô ta ra, rồi vội lao vào trong quầy.
Khắc Kỷ lục tung kho thuốc, trong vài phút lấy ra thứ mình cần. Sau đó, cậu đập tiền lên bàn, mặc cơ thể, đội mưa trở về
- Phong Cẩu, mau... dậy uống... thuốc đi! - Khắc Kỷ hồổn hển gọi, nước trên cơ thể nhẹp nhỏ tong tong xuống sàn nhà. Dẫu mưa lạnh phủ kín đôi vai, cậu cũng chẳng màng đến, mặc cho sự xâm chiếm của cái buốt lạnh. (12"
Ngự Phong lờ đờ:
- Em vừa đi đâu? - mắt anh trừng to khi nhìn vào thân thể Vương Khắc Kỷ - Sao em không mang ô, mà tôi đã bảo em rồi, đừng có để ai thấy thân thể của em. Tôi chỉ hơi mệt thôi, tôi nằm một lúc lại hết, ai bảo em đi mua thuốc?
Coi người em kìa, chẳng khác gì chuột lột. Mà em nghĩ em có thể mang cơ thể nuột nà kia ra đường hay sao?
Anh im lặng nhắm mắt, biết rằng chuyện xảy ra cũng đã là quá khứ, anh thở dài:
- Tôi không nói nữa, đi thay đồ đi! - Ngự Phong vừa giận lại vừa thương, chỉ biết trách vài lời rồi mệt mỏi nằm xuống.
Khắc Kỷ vốn biết chẳng nên để cơn ghen nuốt chửng đầu óc anh, hơn nữa còn là lúc tâm trạng anh không tốt, nhưng cậu lo... Kỷ lí nhí:
Em xin lỗi... nhưng anh phải uống thuốc trước...Đừng có cãi lời tôi, đi nhanh lên! - Ngự Phong bật dậy, cơn đau đầu như muốn ăn mòn tâm trí khiến anh loạn thần."Em biết anh lo cho em... nhưng tại sao lại lớn tiếng với em... tại sao lại mắng em như thế..." Suy nghĩ của Kỷ bật ra thành lời:
- Đừng to tiếng... em sợ lắm... uống thuốc đi... rồi... rồi em để anh thay giúp...
Tia máu trên mặt Ngự Phong dần chìm xuống, anh dang tay muốn đón Kỷ vào, song dường như mọi thứ đang quay cuồng trong tầm mắt.
Người em ướt lắm, đừng động vào.Em mua thuốc gì?Kỷ Kỷ chìa ra hộp thuốc vẫn khô ráo, có lẽ cậu mặc thân chỉ để bảo vệ thứ giảm bớt cơn đau dày vò anh.
Ngự Phong bướng bỉnh:
Thuốc đó đắng lắm, tôi không uống!Này... em vì mua thuốc cho anh mà phải đội mưa về nhà, sao anh có thể nói không là không được cơ chứ?Nghiền ra rồi đút cho tôi! - Ngự Phong đáp lại như thể một mệnh lệnh sắc bén, trông anh ra dáng một vị thủ lĩnh trẻ hơn rất nhiều.Khắc Kỷ quay lưng, bàn chân vội bước, cổ tay lại bị giữ chặt lại.
Em định đi đâu, ở đây nghiền thuốc cho tôi!Em đi lấy muỗng? Không phải sao?Có ở đây rồi, sao phải đi lấy? - đôi mắt Phong Cẩu dần lấy lại được ánh sáng.Y anh là sao? Anh trữ muỗng trong phòng ngủ? - Khắc Kỷ ngoan ngoãn lại gần.Ai bảo nghiền bằng muỗng, nghiền bằng răng em ấy!Là sa...Khắc Kỷ chưa kịp dứt xong câu, một tốc lực khủng khiếp đã vật cậu xuống giường. Ngự Phong nhanh như cắt đè lên Kỷ, bóc thuốc đút vào miệng cậu:
Nghiền đi! - ngọn gió nhẹ luồn vào đôi tai ửng.Anh... - miệng em bé bị móng vuốt của con sói lớn giữ lại, ép nhai, song vẫn cảm giác được sự dịu dàng đến ấm người. CCậu vùng vằng trong vô vọng, "Đắng..." khuôn miệng ngập thứ thuốc đắng nghét, dường như sắp tuồn vào cổ họng. Ngự Phong chỉ chờ đến khắc đôi liều mỏng đẫm sương, chiếm lấy hết vị ngọt trên đầu lưỡi, trườn vào cuống họng ẩm ướt.
Khắc Kỷ thở hổn hển, thanh quản nghẹn đắng một mùi thơm nồng, dòng suối róc rách chảy từ khe nứt hồng:
Anh... anh uống thuốc kì quá à... - cậu buông thõng hai tay, gương mặt giờ đây đã nhem nhuốc sương, mưa lẫn ngọc.Vậy sao? Vậy lần sau làm hết kì nhá! - Phong liếm môi - Thuốc ngọt quá! Mau ngồi dậy để tôi thay đồ cho!Đồ đáng ghét! Đã biết sốt còn uống rượu, giờ đi hành người ta... - Khắc Kỷ che đi nụ hoa nhỏ, như thể sợ ong qua lại lấy mất mật ngọt.Này, tôi không hề bị sốt, là em nói đấy! - anh hừng hực khí thế, chắc không phải do tác dụng của thuốc đâu nhỉ?Khắc Kỷ chẳng thèm cãi anh, cam chịu giao thân mình cho con sói gian xảo.
- Nào, giơ tay lên.
Cậu chẳng nói gì, chỉ im lặng làm theo lời thì thầm như gió thoảng bên tai. Mặc cho Ngự Phong kéo chiếc áo ra khỏi cơ thể mình. Dòng suối mơn trớn tấm lưng, lướt qua từng vết "chiến tích" một cách đùa cợt.
Nhột... - em bé toan lên tiếng song lại thôi, cơ thể cũng tự động lượn theo từng cơn sóng đã được ngọn gió định sẵn.Là em nói, phải giữ lời đấy nhé! Kẻ sát nhân máu lạnh thì không được nuốt lời đâu! Để tôi thay quần cho em! - tên Whirlwind thì thầm vào nơi con ốc biển, ấm áp như vỗ về. Từ từ... em chưa..
Phong yếu ớt đáp lại:
- Cho tôi nằm một lúc, tôi dậy sẽ cắt tóc cho em... - rồi anh gục xuống gối, gương mặt thấm đẫm cái nhợt nhạt.
Khắc Kỷ đặt tay lên trán anh, để hơi nóng lan tỏa vào lòng, xót lắm! Phong sốt rồi... Khắc Kỷ nhìn vào hộp y tế chẳng còn lấy chút thuốc men trên giường: "'Sao có thể hết vào đúng lúc này chứ!" Cậu bị cơn lo vây đến chẳng kịp mặc gì, khơi khơi chiếc áo ba lỗ mà lao vào màn đêm lạnh lẽo. ©°
"Khốn kiếp!"
"Khốn kiếp!"
"Khốn kiếp..."
Bóng tối ôm trọn lên khối thân cường tráng, ánh trăng mờ rải sáng lên những vết sẹo sâu hằn chằng chịt trên da.
Đây là lần đầu tên xã hội đen họ Vương đó ăn mặc như vậy ra đường. Cậu đâm sầm vào tiệm thuốc trong khi đánh mất tiêu cự. Trong nỗ lực đứng lên, cậu lồm cồm đập tay xuống quầy thuốc như thể một xác sống. Trông cái dáng vẻ đó, ai mà chẳng sợ được cơ chứ! 4°
Khắc Kỷ yêu cầu loại thuốc mà bản thân nghĩ là phù hợp nhất, rồi đợi chờ trong nỗi lo khôn nguôi. Ngắm nhìn những đám mây xám ì ạch trôi, trái tim cậu cuộn lên đợt sóng dữ. Trời bỗng dưng òa khóc, trút hết muộn phiền xuống nhân gian. Cậu bồn chồn nhìn từng đợt thác dội đập mạnh vào lòng đường, bồn chồn cho Phong giờ này ở nhà ra sao, rồi chửi thầm: "Mẹ kiếp!"
Anh gì ơi, em đứng cạnh anh được không? Trời mưa to quá, em lạnh chết mất!Nếu cô không sợ, cứ việc! - Khắc Kỷ lạnh lùng đáp lại, tay bất giác che đi dấu hickey trên cổ cao trắng ngần, mắt còn chẳng thèm liếc lấy quả bưởi nặng trịch cô ta mang theo. ®°Gân trên khắp các bắp tay bắt đầu nổi lên, khi Kỷ nhớ đến Phong vẫn đang chiến đấu với cơn sốt một mình. Cậu giục cô quầy thuốc:
Làm ơn tìm nhanh giúp tôi, tôi đang gấp!Phiền... phiền cậu đợi... một chút. - cô ấy run rẩy, thao tác dần trở nên vụng về.Anh gì ơi, em có thể tựa vai anh được không? Trông những vết sẹo và cơ bắp của anh... có lẽ anh rất mạnh mẽ! - cô gái với chiếc váy cắt xẻ kia nắm lấy tay cậu, lắc lư kiểu khiêu gợi. •Vị trí này có người khác tựa rồi, phiền cô phắn giùm!
Chị ấy đúng là có phúc khi có người bạn trai như anh. - cô ta uốn éo.Ấn hiện dưới đám tơ mềm, đôi mắt Khắc Kỷ sáng quắc lên giận dữ:
- Tôi bảo cút! - cậu gằn giọng, giật phăn tay cô ta ra, rồi vội lao vào trong quầy.
Khắc Kỷ lục tung kho thuốc, trong vài phút lấy ra thứ mình cần. Sau đó, cậu đập tiền lên bàn, mặc cơ thể, đội mưa trở về
- Phong Cẩu, mau... dậy uống... thuốc đi! - Khắc Kỷ hồổn hển gọi, nước trên cơ thể nhẹp nhỏ tong tong xuống sàn nhà. Dẫu mưa lạnh phủ kín đôi vai, cậu cũng chẳng màng đến, mặc cho sự xâm chiếm của cái buốt lạnh. (12"
Ngự Phong lờ đờ:
- Em vừa đi đâu? - mắt anh trừng to khi nhìn vào thân thể Vương Khắc Kỷ - Sao em không mang ô, mà tôi đã bảo em rồi, đừng có để ai thấy thân thể của em. Tôi chỉ hơi mệt thôi, tôi nằm một lúc lại hết, ai bảo em đi mua thuốc?
Coi người em kìa, chẳng khác gì chuột lột. Mà em nghĩ em có thể mang cơ thể nuột nà kia ra đường hay sao?
Anh im lặng nhắm mắt, biết rằng chuyện xảy ra cũng đã là quá khứ, anh thở dài:
- Tôi không nói nữa, đi thay đồ đi! - Ngự Phong vừa giận lại vừa thương, chỉ biết trách vài lời rồi mệt mỏi nằm xuống.
Khắc Kỷ vốn biết chẳng nên để cơn ghen nuốt chửng đầu óc anh, hơn nữa còn là lúc tâm trạng anh không tốt, nhưng cậu lo... Kỷ lí nhí:
Em xin lỗi... nhưng anh phải uống thuốc trước...Đừng có cãi lời tôi, đi nhanh lên! - Ngự Phong bật dậy, cơn đau đầu như muốn ăn mòn tâm trí khiến anh loạn thần."Em biết anh lo cho em... nhưng tại sao lại lớn tiếng với em... tại sao lại mắng em như thế..." Suy nghĩ của Kỷ bật ra thành lời:
- Đừng to tiếng... em sợ lắm... uống thuốc đi... rồi... rồi em để anh thay giúp...
Tia máu trên mặt Ngự Phong dần chìm xuống, anh dang tay muốn đón Kỷ vào, song dường như mọi thứ đang quay cuồng trong tầm mắt.
Người em ướt lắm, đừng động vào.Em mua thuốc gì?Kỷ Kỷ chìa ra hộp thuốc vẫn khô ráo, có lẽ cậu mặc thân chỉ để bảo vệ thứ giảm bớt cơn đau dày vò anh.
Ngự Phong bướng bỉnh:
Thuốc đó đắng lắm, tôi không uống!Này... em vì mua thuốc cho anh mà phải đội mưa về nhà, sao anh có thể nói không là không được cơ chứ?Nghiền ra rồi đút cho tôi! - Ngự Phong đáp lại như thể một mệnh lệnh sắc bén, trông anh ra dáng một vị thủ lĩnh trẻ hơn rất nhiều.Khắc Kỷ quay lưng, bàn chân vội bước, cổ tay lại bị giữ chặt lại.
Em định đi đâu, ở đây nghiền thuốc cho tôi!Em đi lấy muỗng? Không phải sao?Có ở đây rồi, sao phải đi lấy? - đôi mắt Phong Cẩu dần lấy lại được ánh sáng.Y anh là sao? Anh trữ muỗng trong phòng ngủ? - Khắc Kỷ ngoan ngoãn lại gần.Ai bảo nghiền bằng muỗng, nghiền bằng răng em ấy!Là sa...Khắc Kỷ chưa kịp dứt xong câu, một tốc lực khủng khiếp đã vật cậu xuống giường. Ngự Phong nhanh như cắt đè lên Kỷ, bóc thuốc đút vào miệng cậu:
Nghiền đi! - ngọn gió nhẹ luồn vào đôi tai ửng.Anh... - miệng em bé bị móng vuốt của con sói lớn giữ lại, ép nhai, song vẫn cảm giác được sự dịu dàng đến ấm người. CCậu vùng vằng trong vô vọng, "Đắng..." khuôn miệng ngập thứ thuốc đắng nghét, dường như sắp tuồn vào cổ họng. Ngự Phong chỉ chờ đến khắc đôi liều mỏng đẫm sương, chiếm lấy hết vị ngọt trên đầu lưỡi, trườn vào cuống họng ẩm ướt.
Khắc Kỷ thở hổn hển, thanh quản nghẹn đắng một mùi thơm nồng, dòng suối róc rách chảy từ khe nứt hồng:
Anh... anh uống thuốc kì quá à... - cậu buông thõng hai tay, gương mặt giờ đây đã nhem nhuốc sương, mưa lẫn ngọc.Vậy sao? Vậy lần sau làm hết kì nhá! - Phong liếm môi - Thuốc ngọt quá! Mau ngồi dậy để tôi thay đồ cho!Đồ đáng ghét! Đã biết sốt còn uống rượu, giờ đi hành người ta... - Khắc Kỷ che đi nụ hoa nhỏ, như thể sợ ong qua lại lấy mất mật ngọt.Này, tôi không hề bị sốt, là em nói đấy! - anh hừng hực khí thế, chắc không phải do tác dụng của thuốc đâu nhỉ?Khắc Kỷ chẳng thèm cãi anh, cam chịu giao thân mình cho con sói gian xảo.
- Nào, giơ tay lên.
Cậu chẳng nói gì, chỉ im lặng làm theo lời thì thầm như gió thoảng bên tai. Mặc cho Ngự Phong kéo chiếc áo ra khỏi cơ thể mình. Dòng suối mơn trớn tấm lưng, lướt qua từng vết "chiến tích" một cách đùa cợt.
Nhột... - em bé toan lên tiếng song lại thôi, cơ thể cũng tự động lượn theo từng cơn sóng đã được ngọn gió định sẵn.Là em nói, phải giữ lời đấy nhé! Kẻ sát nhân máu lạnh thì không được nuốt lời đâu! Để tôi thay quần cho em! - tên Whirlwind thì thầm vào nơi con ốc biển, ấm áp như vỗ về. Từ từ... em chưa..
/114
|