Kỷ ngơ ngác:
- Anh cứ mua đi, chẳng lẽ nó đắt lắm sao? - cậu móc từ trong túi quần mấy tờ tiền lẻ cuối cùng, dúi hết vào tay
Ngự Phong - Em lấy hết tiền đi hối lỗi với cha và mấy thành viên trong băng rồi, còn mỗi chừng này thôi... Anh tiếc tiền thì xài của em đi cũng được...
(3°)
Phong lắc đầu, tự hỏi tại sao em bé có thể đáng yêu được như thế. Thấy chàng trai nhỏ tủi tủi, anh thương quá, lại thấy có lôi với em... Ngự Phong lấy ví đưa cho cậu băng hai tay:
Giờ cái này là của em! - anh suy nghĩ một lúc lại nói tiếp - Tôi bất cẩn, giữ tiền thì không hay...Em giữ làm gì? Anh cầm lấy mà xài, còn cả gia đình cần anh nuôi cơ mà...Không nói chuyện này nữa, em cứ giữ lấy, tôi cần lại xin em, ha? Mà nếu khoản gì bậy bạ thì em say no luôn, hợp lí không?Ngự Phong cầm cái khối đen dày cộp nhét vào túi quần Kỷ rồi giữ cho cánh hoa tươi nằm luôn trong đó. Năm ngón tình lướt nhẹ trên thứ quả ngọt đáng yêu.
Khắc Kỷ đỏ mặt, khó chịu bám lấy vai anh như thể cố tìm một điểm tựa, căng thẳng đáp:
- Không...- giọt sương đọng nơi cành sen trượt dài xuống cằm, Kỷ cố chống cự song không ngăn nổi hành động anh. Cậu tựa cằm vào vai người đối diện mà gục xuống - Mua gì thì mua đi mà về.
Nét nhếch mép gian xảo tia lên trong đường đi của ánh nắng hướng về cậu, cánh hoa lướt trên sóng lưng mềm rồi dừng lại trên bờ vai, anh áp đôi ngực lại:
Là em cho phép tôi mua đấy nhé, sau này đừng đổ lỗi cho mình tôi!Cái đó là cái gì vậy, sao trông anh mờ ám... - Khắc Kỷ hoài nghi, cằm vẫn tựa vào vai rộng.Tôi chẳng hiểu sao em được điểm tuyệt đối sinh học nữa! - anh bất lực thở dài, mây mờ vuốt ve núi xanh non, nhẹ nhàng phất hương núi rừng lan xa.Sao? Anh có ý gì? - Khắc Kỷ thúc mạnh cùi chỏ vào ngực anh, nhưng ở khoảng cách này, lực đà là thứ chẳng thể xuất hiện, khiến cái thúc trở nên dịu dàng và ấm áp. Cũng như khi ở cạnh Phong - người Kỷ yêu, cậu trở nên yếu đuối.Không có gì, tôi lấy cái này nhá! - Ngự Phong cầm lấy cái hộp đen sang trọng với những đường vân mềm mại.Kỷ dậm chân, bực bội:
Cứ thập thập thò thò, ít nhất cũng phải cho em biết chứ?Con nít con nôi, biết làm cái gì!
Khắc Kỷ vùng vằng, lách xa khỏi bãi cỏ mềm trước khi cốc đầu anh một phát, rồi một mạch chạy về ô tô:
- Tùy anh!
- Kỷ! Băng bó băng bó! - Phong nhõng nhẽo gọi khi vừa về đến nhà, sau bữa tối ở một quán nhậu bình dân.
Căn phòng tối om, phảng phất chút ánh tàn trời bảng lảng.
Đấy, thấy chưa? Lúc nào em bị thương cũng khịa, giờ em không làm việc nữa, anh bị thương hoài! - Khắc Kỷ mang lại ánh sáng cho căn nhà nhỏ bằng một cái bật. Cả ngôi nhà nhỏ nhắn bên bờ hồ ấm áp lên với màu vàng lăng mạn.Xin nhỗi xin nhỗi mừ. Kỷ đỉnh, Kỷ giỏi nhất! Băng bó cho tôi đi!Không phải nịnh! Nhiệm vụ ta, người ta tự biết làm! - Kỷ bĩu môi.Ngự Phong thè lưỡi, liếm láp từng giọt ngọc mặn trên hõm cổ trắng ngần.
Này! Đứng cái thế gì khó coi vậy? Né ra nhanh lên! - Khắc Kỷ nắm lấy cái mặt ngố ngố mà đẩy ra - Thay đồ đã!Thay ở đây...Bàn tay toan giơ lên lại bị âm thanh lí nhí cản lại:
- Em... em chỉ thay áo thôi mà, có thay quần đâu đúng không? Nếu tôi sai thì tôi xin lỗi, đừng đánh, đau lắm... -
Whirlwind rưng rưng.
Không... không đánh... không được khóc... đừng... đừng khóc nữa...Hic... - Ngự Phong lủi thủi chạy vào phòng ngủ đợi Kỷ, tủi thân cởi áo trong tiếng sụt sịt.Này! Sao thế? Em... em nói gì sai sao? - Khắc Kỷ chạy đuổi theo.Sao chưa thay đồ đi? - Ngự Phong ném chiếc áo trắng lên giường, lộ ra nét mặt có chút bơ phờ, mệt mỏi, cùng với sáu múi cơ bị băng trắng quấn chặt.Em... em thay đồ ở đây...Vậy sao? Vậy ngồi xuống đây! - Phong vỗ vào đùi mình, mí mắt nhắm nghiền lại, hai tay buông thõng xuống.Thấy anh vừa buồn vừa mệt, Khắc Kỷ miễn cưỡng đặt mông xuống trên đùi săn chắc. Cậu nhìn anh, lại đăm chiêu vào khoảng không trước mặt.
- Nhìn gì? Thay đồ đi!
Em bé lưỡng lự cởi tấm vải choàng thân xuống. Trong một khắc lơ là, một cành cây lớn vươn ra, quấn chặt cơ thể cậu lại. (4'
- Phong! Buông... buông em...
Lời chưa dứt, cảm giác nặng nề trên cổ đã kéo Khắc Kỷ vào dạo chơi trong thế giới của anh. Cánh hoa mỏng manh đang không ngừng nhỏ sương trên đôi vai cậu. Dòng suối chảy siết quấn lấy ngọn đồi thoai thoải, như muốn bóp nghẹt hơi thở cậu.
Khắc Kỷ thở dốc "Khó... khó thở..." Đôi vai cậu run lên "Tay anh ấy... ép sát quá..." Dòng nước róc rách tuôn ra từ nụ hoa mấp máy:
- Anh... thả... thả...
Ngự Phong buông môi khỏi cổ trắng, dịu dàng tận hưởng giọt mưa từ vết nứt sẫm tối. Ngọn gió nóng bức phà từ cô đến tai cậu, rồi hóa thành thanh âm nhẹ nhàng xoa dịu:
Thả lỏng đi, rồi em sẽ không còn khó thở nữa.Đừng mà... em sẽ... hứa sẽ... ngoan...Em không ngoan! Em làm tôi khóc! - cánh hồ điệp mờ ảo dần, rồi dường như chẳng còn là gánh nặng siết lấy nhũ hồng cậu nữa - Em làm tôi khóc.. (6°.Chú chó lớn ấm áp ngả lưng xuống, mặc cho vết thương nhói lên, buốt đến tận óc. Phong ôm lấy mặt rồi cứ thế trào nước mắt.
Xin lỗi... đừng dễ khóc như thế mà. Đừng khóc nữa, em đau lắm...Em đau ở đâu chứ? Em thì có gì mà đau?Đau ở đây này... - Kỷ Kỷ trỏ vào dòng máu đỏ đang không ngừng đập vội vã - Ngồi dậy đi, nằm thế sẽ đau lắm...Um, không nằm nữa, em băng bó cho tôi đi! - Ngự Phong chà lấy hoen mi hoe - Em phải giao lại đầu cho tôi để tạ lỗi!Y anh là sao? - Khắc Kỷ ngắm nhìn anh, xót xa giật bàn tay anh ra khỏi gương mặt lãng tử - Đừng có chà, rát đấy!Ngự Phong buông tay, nhỏ giọng hỏi:
Tôi cắt tóc cho em có được không? Tôi cắt xấu lắm đấy...Nào, quay lưng lại, chịu đau một chút. - cậu mở tủ lấy băng gạc đặt lên bàn.Không nói là đồng ý đấy nhé?
Khắc Kỷ gật đầu, mặc vào chiếc áo ba lỗ đen rồi cẩn thận băng bó cho Phong Cẩu của cậu.
- Có đau không?
Ngự Phong nhăn mặt, giọng cố giữ nét cứng cỏi:
Không!Bình thường thấy anh than mãi. - Kỷ an tâm hơn một chút, nhưng nào biết Phong đã đau muốn chết rồi. - Này, chó lớn đáng ghét, anh làm sao cho cái vết bầm trên cổ em biến mất trước ngày đi học đi! Người ta mà thấy thì....Hay tôi làm thêm một bên nữa cho có trục xứng? - anh vẫn đáp lại cậu với giọng đùa cợt, song bàn tay đã sớm siết chặt, hàm răng ma sát vào nhau. Anh đau quá, tưởng chừng như sắp rơi vào cơn mê. Giọt mồ hôi nhề nhại nuốt lấy sự tỉnh táo cuối cùng.Khắc Kỷ vẫn chẳng hề hay biết, mở miệng mắng anh:
- Đồ điên!
- Anh cứ mua đi, chẳng lẽ nó đắt lắm sao? - cậu móc từ trong túi quần mấy tờ tiền lẻ cuối cùng, dúi hết vào tay
Ngự Phong - Em lấy hết tiền đi hối lỗi với cha và mấy thành viên trong băng rồi, còn mỗi chừng này thôi... Anh tiếc tiền thì xài của em đi cũng được...
(3°)
Phong lắc đầu, tự hỏi tại sao em bé có thể đáng yêu được như thế. Thấy chàng trai nhỏ tủi tủi, anh thương quá, lại thấy có lôi với em... Ngự Phong lấy ví đưa cho cậu băng hai tay:
Giờ cái này là của em! - anh suy nghĩ một lúc lại nói tiếp - Tôi bất cẩn, giữ tiền thì không hay...Em giữ làm gì? Anh cầm lấy mà xài, còn cả gia đình cần anh nuôi cơ mà...Không nói chuyện này nữa, em cứ giữ lấy, tôi cần lại xin em, ha? Mà nếu khoản gì bậy bạ thì em say no luôn, hợp lí không?Ngự Phong cầm cái khối đen dày cộp nhét vào túi quần Kỷ rồi giữ cho cánh hoa tươi nằm luôn trong đó. Năm ngón tình lướt nhẹ trên thứ quả ngọt đáng yêu.
Khắc Kỷ đỏ mặt, khó chịu bám lấy vai anh như thể cố tìm một điểm tựa, căng thẳng đáp:
- Không...- giọt sương đọng nơi cành sen trượt dài xuống cằm, Kỷ cố chống cự song không ngăn nổi hành động anh. Cậu tựa cằm vào vai người đối diện mà gục xuống - Mua gì thì mua đi mà về.
Nét nhếch mép gian xảo tia lên trong đường đi của ánh nắng hướng về cậu, cánh hoa lướt trên sóng lưng mềm rồi dừng lại trên bờ vai, anh áp đôi ngực lại:
Là em cho phép tôi mua đấy nhé, sau này đừng đổ lỗi cho mình tôi!Cái đó là cái gì vậy, sao trông anh mờ ám... - Khắc Kỷ hoài nghi, cằm vẫn tựa vào vai rộng.Tôi chẳng hiểu sao em được điểm tuyệt đối sinh học nữa! - anh bất lực thở dài, mây mờ vuốt ve núi xanh non, nhẹ nhàng phất hương núi rừng lan xa.Sao? Anh có ý gì? - Khắc Kỷ thúc mạnh cùi chỏ vào ngực anh, nhưng ở khoảng cách này, lực đà là thứ chẳng thể xuất hiện, khiến cái thúc trở nên dịu dàng và ấm áp. Cũng như khi ở cạnh Phong - người Kỷ yêu, cậu trở nên yếu đuối.Không có gì, tôi lấy cái này nhá! - Ngự Phong cầm lấy cái hộp đen sang trọng với những đường vân mềm mại.Kỷ dậm chân, bực bội:
Cứ thập thập thò thò, ít nhất cũng phải cho em biết chứ?Con nít con nôi, biết làm cái gì!
Khắc Kỷ vùng vằng, lách xa khỏi bãi cỏ mềm trước khi cốc đầu anh một phát, rồi một mạch chạy về ô tô:
- Tùy anh!
- Kỷ! Băng bó băng bó! - Phong nhõng nhẽo gọi khi vừa về đến nhà, sau bữa tối ở một quán nhậu bình dân.
Căn phòng tối om, phảng phất chút ánh tàn trời bảng lảng.
Đấy, thấy chưa? Lúc nào em bị thương cũng khịa, giờ em không làm việc nữa, anh bị thương hoài! - Khắc Kỷ mang lại ánh sáng cho căn nhà nhỏ bằng một cái bật. Cả ngôi nhà nhỏ nhắn bên bờ hồ ấm áp lên với màu vàng lăng mạn.Xin nhỗi xin nhỗi mừ. Kỷ đỉnh, Kỷ giỏi nhất! Băng bó cho tôi đi!Không phải nịnh! Nhiệm vụ ta, người ta tự biết làm! - Kỷ bĩu môi.Ngự Phong thè lưỡi, liếm láp từng giọt ngọc mặn trên hõm cổ trắng ngần.
Này! Đứng cái thế gì khó coi vậy? Né ra nhanh lên! - Khắc Kỷ nắm lấy cái mặt ngố ngố mà đẩy ra - Thay đồ đã!Thay ở đây...Bàn tay toan giơ lên lại bị âm thanh lí nhí cản lại:
- Em... em chỉ thay áo thôi mà, có thay quần đâu đúng không? Nếu tôi sai thì tôi xin lỗi, đừng đánh, đau lắm... -
Whirlwind rưng rưng.
Không... không đánh... không được khóc... đừng... đừng khóc nữa...Hic... - Ngự Phong lủi thủi chạy vào phòng ngủ đợi Kỷ, tủi thân cởi áo trong tiếng sụt sịt.Này! Sao thế? Em... em nói gì sai sao? - Khắc Kỷ chạy đuổi theo.Sao chưa thay đồ đi? - Ngự Phong ném chiếc áo trắng lên giường, lộ ra nét mặt có chút bơ phờ, mệt mỏi, cùng với sáu múi cơ bị băng trắng quấn chặt.Em... em thay đồ ở đây...Vậy sao? Vậy ngồi xuống đây! - Phong vỗ vào đùi mình, mí mắt nhắm nghiền lại, hai tay buông thõng xuống.Thấy anh vừa buồn vừa mệt, Khắc Kỷ miễn cưỡng đặt mông xuống trên đùi săn chắc. Cậu nhìn anh, lại đăm chiêu vào khoảng không trước mặt.
- Nhìn gì? Thay đồ đi!
Em bé lưỡng lự cởi tấm vải choàng thân xuống. Trong một khắc lơ là, một cành cây lớn vươn ra, quấn chặt cơ thể cậu lại. (4'
- Phong! Buông... buông em...
Lời chưa dứt, cảm giác nặng nề trên cổ đã kéo Khắc Kỷ vào dạo chơi trong thế giới của anh. Cánh hoa mỏng manh đang không ngừng nhỏ sương trên đôi vai cậu. Dòng suối chảy siết quấn lấy ngọn đồi thoai thoải, như muốn bóp nghẹt hơi thở cậu.
Khắc Kỷ thở dốc "Khó... khó thở..." Đôi vai cậu run lên "Tay anh ấy... ép sát quá..." Dòng nước róc rách tuôn ra từ nụ hoa mấp máy:
- Anh... thả... thả...
Ngự Phong buông môi khỏi cổ trắng, dịu dàng tận hưởng giọt mưa từ vết nứt sẫm tối. Ngọn gió nóng bức phà từ cô đến tai cậu, rồi hóa thành thanh âm nhẹ nhàng xoa dịu:
Thả lỏng đi, rồi em sẽ không còn khó thở nữa.Đừng mà... em sẽ... hứa sẽ... ngoan...Em không ngoan! Em làm tôi khóc! - cánh hồ điệp mờ ảo dần, rồi dường như chẳng còn là gánh nặng siết lấy nhũ hồng cậu nữa - Em làm tôi khóc.. (6°.Chú chó lớn ấm áp ngả lưng xuống, mặc cho vết thương nhói lên, buốt đến tận óc. Phong ôm lấy mặt rồi cứ thế trào nước mắt.
Xin lỗi... đừng dễ khóc như thế mà. Đừng khóc nữa, em đau lắm...Em đau ở đâu chứ? Em thì có gì mà đau?Đau ở đây này... - Kỷ Kỷ trỏ vào dòng máu đỏ đang không ngừng đập vội vã - Ngồi dậy đi, nằm thế sẽ đau lắm...Um, không nằm nữa, em băng bó cho tôi đi! - Ngự Phong chà lấy hoen mi hoe - Em phải giao lại đầu cho tôi để tạ lỗi!Y anh là sao? - Khắc Kỷ ngắm nhìn anh, xót xa giật bàn tay anh ra khỏi gương mặt lãng tử - Đừng có chà, rát đấy!Ngự Phong buông tay, nhỏ giọng hỏi:
Tôi cắt tóc cho em có được không? Tôi cắt xấu lắm đấy...Nào, quay lưng lại, chịu đau một chút. - cậu mở tủ lấy băng gạc đặt lên bàn.Không nói là đồng ý đấy nhé?
Khắc Kỷ gật đầu, mặc vào chiếc áo ba lỗ đen rồi cẩn thận băng bó cho Phong Cẩu của cậu.
- Có đau không?
Ngự Phong nhăn mặt, giọng cố giữ nét cứng cỏi:
Không!Bình thường thấy anh than mãi. - Kỷ an tâm hơn một chút, nhưng nào biết Phong đã đau muốn chết rồi. - Này, chó lớn đáng ghét, anh làm sao cho cái vết bầm trên cổ em biến mất trước ngày đi học đi! Người ta mà thấy thì....Hay tôi làm thêm một bên nữa cho có trục xứng? - anh vẫn đáp lại cậu với giọng đùa cợt, song bàn tay đã sớm siết chặt, hàm răng ma sát vào nhau. Anh đau quá, tưởng chừng như sắp rơi vào cơn mê. Giọt mồ hôi nhề nhại nuốt lấy sự tỉnh táo cuối cùng.Khắc Kỷ vẫn chẳng hề hay biết, mở miệng mắng anh:
- Đồ điên!
/114
|