- Ngón út của cậu... - Mộng Đình lo lắng, gương mặt tái mét lại.
Khắc Kỷ nhếch môi cười, ánh mắt có chút ấm áp lạ thường. Niềm vui nhỏ nhoi chớm lên trong lòng cậu, như thể sự chấp nhận một gia đình là mầm mới vừa len lỏi vào trái tim. Cậu thản nhiên đáp:
A, tôi cắt rồi lên viện khâu lại thôi. Không sao đâu!Sao cậu có thế đem tính mạng của mình ra làm trò đùa như thế? Cậu có bị gì không? - Mộng Đình tức giận, giọng cô run lên.Khắc Kỷ chỉ lắc đầu, thở dài, rồi tiếp tục bước về phía trước:
Không phải trò đùa đâu, đó là một ván cược. Và tôi đã thắng.Chịu cậu đấy! - cô đáp, bất lực nhìn theo bước chân kiên định giữa chông gai.Cả hai im lặng rảo bước qua sân trường, dưới những ánh mắt tò mò của đám đông. Cuối cùng, Mộng Đình phá tan bầu không khí bằng một câu hỏi:
- Mà cậu làm thế chẳng sợ Phong giận sao?
Khắc Kỷ khẽ nhún vai:
Phong cũng đã rất tức giận, nhưng được dăm phút. Biết sao được, đó là cách cuối rồi.Có vẻ Phong không biết giận nhỉ?Biết chứ, chỉ là anh ấy rất khó tức giận. Nhưng khi giận thì... rất đáng sợ, rất lạnh lùng. - cậu rùng mình, như muốn tăng thêm phần thuyết phục.Cậu mà cũng biết sợ sao?Ai mà chẳng biết sợ? Tôi cũng là con người, có phải người ngoài hành lang đâu!Hả? - Mộng Đình trố mắt.Phong hay nói vậy, nhiễm! ©)•-- --
Lễ khai giảng kết thúc, sinh viên dần tản ra, tham gia vào đoàn tham quan trường. Bước chân thong thả, không gian yên bình như ru ngủ thời gian. Và ngay lúc này, nhiều người đã đến làm quen với Khắc Kỷ, có chăng vì ngưỡng mộ, hay vì đoàn xe đen hạng sang.
Khắc Kỷ đã lường trước điều này, nên tạo sẵn một tài khoản khác dành riêng cho bạn bè và tách biệt với tài khoản công việc. Một nam sinh cầm điện thoại chạy đến, khuôn mặt hiện rõ ý định:
- Ơ, thế té vị thiếu gia ban nãy là thủ khoa đấy à?
Cô gái đứng cạnh không kìm được, đập vai bạn thân:
- Đẹp trai vãi, chắc cũng gần bằng nam thần khóa trên! - cô nhìn Mộng Đình, tỏ ra đố kị - Sao con nhỏ đó quen được thủ khoa nhỉ?
Một giọng nói bất ngờ vang lên:
- Hey, I can't understand this language. Can you speak English? And... can I have your phone number?
Khắc Kỷ nhìn đám người xung quanh, tự hỏi liệu họ thật lòng muốn làm quen, hay chỉ vì vẻ ngoài, xe sang, và cái danh thủ khoa. Nụ cười khẩy hiện lên trong phút chốc: "Cái ý định in rành rành trên mặt kia kìa!" Nhưng với cậu, lợi dụng lẫn nhau đã trở thành một kỹ năng sống còn trong suốt những năm phông bạt.
Giữa đám đông, sự nhút nhát bất chợt bao trùm lấy tên xã hội đen. Có lẽ vì ở quá lâu trong bóng tối, nên giờ đây, khi đứng trước những con người cứ cho cuồng thì cậu cảm thấy vô cùng bất lực. Cậu cố tìm kiếm một lời từ trong mớ hồn tạp của suy nghĩ nhưng vô vọng. Vực sâu... mở ra với thứ ánh sáng chói lọi, tươi đẹp:
- Ký!
Khắc Kỷ quay phắt lại với sự mơ màng trong âm giọng ấm. "Phong Cẩu! Sao anh lại đến muộn như thế? Anh có biết em đang khó xử lắm không?" Khắc Kỷ muốn lao đến ôm Ngự Phong ngay, lại sợ ánh nhìn của người đời.
Muốn hét lên thật lớn tên anh, cậu lại sợ lọt vào con ốc biển vọng. Dù muốn, dù khó kiềm chế cỡ nào, cậu vẫn thong thả bước đến bên anh, dẫu sao cậu cũng truyền cái thông tin tài khoản của bản thân cho đám người kia rồi.
- Lên xe rồi nói chuyện! - Khắc Kỷ ghé sát tai Ngự Phong, thì thầm với giọng lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại đầy sự khẩn thiết.
Phong im lặng đặt chân lên xe. Hôm nay đúng là một ngày dài mệt mỏi. Công việc chỉ chực chờ mà chất núi, cộng thêm việc xử lý đàn em bỏ bê nhiệm vụ, khiến anh càng thêm kiệt sức. Nhưng khi nhìn thấy Khắc Kỷ, mọi phiền lo đều trở thành cát bụi, nằm yên tĩnh bên bờ biển tình trắng. •
Vừa khi cửa xe đóng lại, Khắc Kỷ chồm tới ôm chặt chú chó ấm áp:
Phong Cẩu đáng ghét! Sao anh đón muộn thế? Anh có biết em... em... (3"Em nhớ tôi! - Ngự Phong cắt ngang, tự tin đáp. (5°Không! Có cái cục cứt ấy! Em chỉ... ngại đám đông thôi! - Khắc Kỷ ôm chặt lấy tay anh, áp mặt vào vai, không muốn buông lới khoảnh khắc này.
Chiếc xe lặng lẽ lăn bánh ra khỏi sân trường. Ngự Phong day thái dương, cố xoa dịu cơn đau đầu dai dẳng.
Nhưng thay vì tỏ ra mệt mỏi, anh cười sằng sặc:
Khắc Kỷ không đủ tinh tế để nhận ra điều đó, vẫn quấn lấy bờ vai anh, tai sát miệng, lắng nghe lời anh nói.
Em bé của tôi từ khi nào trở nên nhút nhát thế? Tôi nhớ có ai từng thách thức cả cảnh sát, tuyệt diệt cả băng tứ trụ cơ mà?Không an ủi người ta thì thôi, còn chọc nữa! Không vui! - Khắc Kỷ nhăn mặt.Ngự Phong khẽ cười, vò lấy mớ tơ mềm cho nó rối tung lên:
- Thôi nào, tôi ở đây rồi. Em còn sợ gì nữa? À, về nhà còn phải băng bó cho tôi nữa chứ? 6°
Sau một khoảng lặng, Kỷ mới thỏ thẻ nói ra suy nghĩ của bản thân, cậu sợ rằng nếu hỏi anh sẽ bảo cậu ngốc, song cậu vẫn buột miệng:
- Này... sao anh biết lễ khai giảng kết thúc giờ này mà đến đón em?
Ngự Phong nở nụ cười đầy ẩn ý, phổng mũi tự hào:
- Tay chân, cơ cấu cả thôi. Tôi có quan hệ rộng hơn em tưởng đấy!
Khắc Kỷ nhíu mày:
Đồ khùng! Chuyện nhỏ thế cũng dùng quan hệ, không thấy rảnh quá à?Đối với em là chuyện nhỏ, nhưng đối với tôi là việc vô cùng quan trọng - Anh cười.Em chẳng muốn quan hệ với ai cả, mệt lắm!Yêu tôi cũng mệt sao? - Ngự Phong vẫn hướng thẳng tầm nhìn nơi thênh thang lối mòn, hồ sâu lặng im nhìn xa xăm.Khắc Kỷ lắp bắp:
- Không... anh I..là... ngoại lệ!
Ngự Phong nghiêng đầu, chồng lên thứ vẫn yên vị trên bờ vai, hỏi tiếp:
- Vậy em có yêu tôi không?
Khắc Kỷ đẩy thứ đè nặng trên đầu mình ra, cười cười rồi im lặng. Tóc em bé cũng đã dài rồi... Cậu cầm lấy một lọn tóc nhỏ, đan vào tóc anh. Dòng suối nhỏ hòa cùng biển lớn... Bàn tay nõn của Kỷ tỉ mỉ thật! Tại sao một tên xã hội đen lại còn biết tết tóc?
- Đau... đau tôi...
Kỷ chẳng buông tóc anh, hàm răng nhọn nhe ra:
- Yêu!
Ngự Phong vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, dường như chẳng có biến động gì trên vùng biển sâu:
Được rồi, vậy tôi sẽ chở em đến cửa hàng tiện lợi mua ít đồCông việc của anh thì sao? Mà yêu anh thì liên quan gì đến việc này?Đi rồi biết. Sao không liên quan được? - ánh mắt lấp lánh nét nghịch ngợm.Khắc Kỷ im lặng dõi theo anh. Gió thu lùa qua cửa sổ, mang theo mùi lá úa thơm hoang dại. Qua lớp kính mờ, cửa hàng tiện lợi hiện lên hiên ngang như một điểm sáng nổi bật giữa không gian yên bình.
Ngự Phong lòng vòng quanh cửa hàng tiện lợi, toan vươn tay lấy lại ngần ngại khi nhìn vào chàng trai ngây thơ, hồn nhiên bên cạnh.
Anh định mua gì, sao cứ nhìn em hoài vậy?Cái hộp đằng kia! - Whirlwind trỏ tay về kệ hàng gần đó.Kỷ Kỷ ngơ ngác:
- Anh cứ mua đi, chẳng lẽ nó đắt lắm sao?
Khắc Kỷ nhếch môi cười, ánh mắt có chút ấm áp lạ thường. Niềm vui nhỏ nhoi chớm lên trong lòng cậu, như thể sự chấp nhận một gia đình là mầm mới vừa len lỏi vào trái tim. Cậu thản nhiên đáp:
A, tôi cắt rồi lên viện khâu lại thôi. Không sao đâu!Sao cậu có thế đem tính mạng của mình ra làm trò đùa như thế? Cậu có bị gì không? - Mộng Đình tức giận, giọng cô run lên.Khắc Kỷ chỉ lắc đầu, thở dài, rồi tiếp tục bước về phía trước:
Không phải trò đùa đâu, đó là một ván cược. Và tôi đã thắng.Chịu cậu đấy! - cô đáp, bất lực nhìn theo bước chân kiên định giữa chông gai.Cả hai im lặng rảo bước qua sân trường, dưới những ánh mắt tò mò của đám đông. Cuối cùng, Mộng Đình phá tan bầu không khí bằng một câu hỏi:
- Mà cậu làm thế chẳng sợ Phong giận sao?
Khắc Kỷ khẽ nhún vai:
Phong cũng đã rất tức giận, nhưng được dăm phút. Biết sao được, đó là cách cuối rồi.Có vẻ Phong không biết giận nhỉ?Biết chứ, chỉ là anh ấy rất khó tức giận. Nhưng khi giận thì... rất đáng sợ, rất lạnh lùng. - cậu rùng mình, như muốn tăng thêm phần thuyết phục.Cậu mà cũng biết sợ sao?Ai mà chẳng biết sợ? Tôi cũng là con người, có phải người ngoài hành lang đâu!Hả? - Mộng Đình trố mắt.Phong hay nói vậy, nhiễm! ©)•-- --
Lễ khai giảng kết thúc, sinh viên dần tản ra, tham gia vào đoàn tham quan trường. Bước chân thong thả, không gian yên bình như ru ngủ thời gian. Và ngay lúc này, nhiều người đã đến làm quen với Khắc Kỷ, có chăng vì ngưỡng mộ, hay vì đoàn xe đen hạng sang.
Khắc Kỷ đã lường trước điều này, nên tạo sẵn một tài khoản khác dành riêng cho bạn bè và tách biệt với tài khoản công việc. Một nam sinh cầm điện thoại chạy đến, khuôn mặt hiện rõ ý định:
- Ơ, thế té vị thiếu gia ban nãy là thủ khoa đấy à?
Cô gái đứng cạnh không kìm được, đập vai bạn thân:
- Đẹp trai vãi, chắc cũng gần bằng nam thần khóa trên! - cô nhìn Mộng Đình, tỏ ra đố kị - Sao con nhỏ đó quen được thủ khoa nhỉ?
Một giọng nói bất ngờ vang lên:
- Hey, I can't understand this language. Can you speak English? And... can I have your phone number?
Khắc Kỷ nhìn đám người xung quanh, tự hỏi liệu họ thật lòng muốn làm quen, hay chỉ vì vẻ ngoài, xe sang, và cái danh thủ khoa. Nụ cười khẩy hiện lên trong phút chốc: "Cái ý định in rành rành trên mặt kia kìa!" Nhưng với cậu, lợi dụng lẫn nhau đã trở thành một kỹ năng sống còn trong suốt những năm phông bạt.
Giữa đám đông, sự nhút nhát bất chợt bao trùm lấy tên xã hội đen. Có lẽ vì ở quá lâu trong bóng tối, nên giờ đây, khi đứng trước những con người cứ cho cuồng thì cậu cảm thấy vô cùng bất lực. Cậu cố tìm kiếm một lời từ trong mớ hồn tạp của suy nghĩ nhưng vô vọng. Vực sâu... mở ra với thứ ánh sáng chói lọi, tươi đẹp:
- Ký!
Khắc Kỷ quay phắt lại với sự mơ màng trong âm giọng ấm. "Phong Cẩu! Sao anh lại đến muộn như thế? Anh có biết em đang khó xử lắm không?" Khắc Kỷ muốn lao đến ôm Ngự Phong ngay, lại sợ ánh nhìn của người đời.
Muốn hét lên thật lớn tên anh, cậu lại sợ lọt vào con ốc biển vọng. Dù muốn, dù khó kiềm chế cỡ nào, cậu vẫn thong thả bước đến bên anh, dẫu sao cậu cũng truyền cái thông tin tài khoản của bản thân cho đám người kia rồi.
- Lên xe rồi nói chuyện! - Khắc Kỷ ghé sát tai Ngự Phong, thì thầm với giọng lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại đầy sự khẩn thiết.
Phong im lặng đặt chân lên xe. Hôm nay đúng là một ngày dài mệt mỏi. Công việc chỉ chực chờ mà chất núi, cộng thêm việc xử lý đàn em bỏ bê nhiệm vụ, khiến anh càng thêm kiệt sức. Nhưng khi nhìn thấy Khắc Kỷ, mọi phiền lo đều trở thành cát bụi, nằm yên tĩnh bên bờ biển tình trắng. •
Vừa khi cửa xe đóng lại, Khắc Kỷ chồm tới ôm chặt chú chó ấm áp:
Phong Cẩu đáng ghét! Sao anh đón muộn thế? Anh có biết em... em... (3"Em nhớ tôi! - Ngự Phong cắt ngang, tự tin đáp. (5°Không! Có cái cục cứt ấy! Em chỉ... ngại đám đông thôi! - Khắc Kỷ ôm chặt lấy tay anh, áp mặt vào vai, không muốn buông lới khoảnh khắc này.
Chiếc xe lặng lẽ lăn bánh ra khỏi sân trường. Ngự Phong day thái dương, cố xoa dịu cơn đau đầu dai dẳng.
Nhưng thay vì tỏ ra mệt mỏi, anh cười sằng sặc:
Khắc Kỷ không đủ tinh tế để nhận ra điều đó, vẫn quấn lấy bờ vai anh, tai sát miệng, lắng nghe lời anh nói.
Em bé của tôi từ khi nào trở nên nhút nhát thế? Tôi nhớ có ai từng thách thức cả cảnh sát, tuyệt diệt cả băng tứ trụ cơ mà?Không an ủi người ta thì thôi, còn chọc nữa! Không vui! - Khắc Kỷ nhăn mặt.Ngự Phong khẽ cười, vò lấy mớ tơ mềm cho nó rối tung lên:
- Thôi nào, tôi ở đây rồi. Em còn sợ gì nữa? À, về nhà còn phải băng bó cho tôi nữa chứ? 6°
Sau một khoảng lặng, Kỷ mới thỏ thẻ nói ra suy nghĩ của bản thân, cậu sợ rằng nếu hỏi anh sẽ bảo cậu ngốc, song cậu vẫn buột miệng:
- Này... sao anh biết lễ khai giảng kết thúc giờ này mà đến đón em?
Ngự Phong nở nụ cười đầy ẩn ý, phổng mũi tự hào:
- Tay chân, cơ cấu cả thôi. Tôi có quan hệ rộng hơn em tưởng đấy!
Khắc Kỷ nhíu mày:
Đồ khùng! Chuyện nhỏ thế cũng dùng quan hệ, không thấy rảnh quá à?Đối với em là chuyện nhỏ, nhưng đối với tôi là việc vô cùng quan trọng - Anh cười.Em chẳng muốn quan hệ với ai cả, mệt lắm!Yêu tôi cũng mệt sao? - Ngự Phong vẫn hướng thẳng tầm nhìn nơi thênh thang lối mòn, hồ sâu lặng im nhìn xa xăm.Khắc Kỷ lắp bắp:
- Không... anh I..là... ngoại lệ!
Ngự Phong nghiêng đầu, chồng lên thứ vẫn yên vị trên bờ vai, hỏi tiếp:
- Vậy em có yêu tôi không?
Khắc Kỷ đẩy thứ đè nặng trên đầu mình ra, cười cười rồi im lặng. Tóc em bé cũng đã dài rồi... Cậu cầm lấy một lọn tóc nhỏ, đan vào tóc anh. Dòng suối nhỏ hòa cùng biển lớn... Bàn tay nõn của Kỷ tỉ mỉ thật! Tại sao một tên xã hội đen lại còn biết tết tóc?
- Đau... đau tôi...
Kỷ chẳng buông tóc anh, hàm răng nhọn nhe ra:
- Yêu!
Ngự Phong vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, dường như chẳng có biến động gì trên vùng biển sâu:
Được rồi, vậy tôi sẽ chở em đến cửa hàng tiện lợi mua ít đồCông việc của anh thì sao? Mà yêu anh thì liên quan gì đến việc này?Đi rồi biết. Sao không liên quan được? - ánh mắt lấp lánh nét nghịch ngợm.Khắc Kỷ im lặng dõi theo anh. Gió thu lùa qua cửa sổ, mang theo mùi lá úa thơm hoang dại. Qua lớp kính mờ, cửa hàng tiện lợi hiện lên hiên ngang như một điểm sáng nổi bật giữa không gian yên bình.
Ngự Phong lòng vòng quanh cửa hàng tiện lợi, toan vươn tay lấy lại ngần ngại khi nhìn vào chàng trai ngây thơ, hồn nhiên bên cạnh.
Anh định mua gì, sao cứ nhìn em hoài vậy?Cái hộp đằng kia! - Whirlwind trỏ tay về kệ hàng gần đó.Kỷ Kỷ ngơ ngác:
- Anh cứ mua đi, chẳng lẽ nó đắt lắm sao?
/114
|