Nếu Anh Là Ác Quỷ, Em Nguyện Sa Ngã

Chương 6

/484



“Không thèm ” Nghĩ tới đống bài tập hôm nay phải làm bù, tôi đau khổ tới mức quên cả giấc mơ với Cư Diên  “Quán trà sữa chưa mở, lát nữa tôi qua nhà cậu làm bài tập được không?”

“Được.” Bánh cuốn mang ra, cậu ấy lấy điện thoại  “Tôi nhắn cho mẹ cậu một tiếng, cậu cứ yên tâm ăn đi.”

Tôi cảm động nói  “Không có cậu thì tôi biết sống sao, Yến Tử ”

Yến Lạc nhăn mặt  “Biến biến biến, đừng gọi tôi là Yến Tử.”

Mẹ tôi vẫn giữ thái độ khách sáo với Yến Lạc, qua lời cậu ấy, nhắn buổi trưa tôi phải về nhà ăn cơm.

Tôi liếc điện thoại Yến Lạc, bảo  “Hỏi thêm xem chị tôi với bạn trai chị bao giờ đi.”

Yến Lạc vừa nhắn vừa hỏi  “Bạn trai của chị Huân thế nào?”

“Bố mẹ tôi đều khá thích anh ta, hai người họ sang năm sẽ đính hôn.”

Yến Lạc  “Nhanh vậy à? Chẳng phải mới quen có nửa năm sao… Mẹ cậu nói họ ăn sáng xong là đi.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Yến Lạc đặt điện thoại xuống, hỏi  “Cậu hình như không thích bạn trai của chị cậu?”

Vừa nhớ tới Cư Diên, tôi nổi hết cả da gà  “Họ thích là được rồi. Đừng nói chuyện đó nữa, mau ăn đi, nước tương của cậu sắp khô rồi kìa.”

“Ừ.”

May mà cậu ấy không hỏi thêm.

Ăn xong, Yến Lạc mua thêm hai phần bánh cuốn và sữa đậu nành mang về, tôi cùng cậu ấy về nhà.

Bố mẹ Yến Lạc đều rất dễ gần, ở nhà họ tôi còn thoải mái hơn ở nhà mình.

Bố Yến ăn sáng xong liền đi chạy xe, mẹ Yến làm việc nhà, nghe nói tôi đang “tới tháng” thì còn pha nước đường đỏ trứng gà và đưa thêm túi chườm nóng cho tôi.

Tôi ngồi trên giường Yến Lạc, vừa yên tâm vừa dễ chịu, không nhịn được mà ngả người ra, “aya” một tiếng rồi vươn vai thật dài.

Yến Lạc ôm bài tập đi vào, thấy dáng vẻ tôi thì buồn cười  “Thấy mệt thì ngủ một lát đi.”

Tôi cũng định thế, lập tức cởi áo khoác, bỏ giày, chui vào chăn  “Tôi ngủ nửa tiếng thôi, nhớ gọi tôi dậy, không thì bài tập không xong mất.”

Cậu ấy kéo rèm, ném qua cho tôi một cái bịt mắt  “Biết rồi, ngủ đi.”

Đúng là mệt, tôi đeo bịt mắt, vừa nhắm mắt đã ngủ, mơ hồ còn nghe thấy cậu ấy nói nhỏ với mẹ  “Cô ấy ngủ rồi, đừng làm ồn…”

Mẹ Yến đáp  “Cũng phải thôi, vất vả quá mà…”

Lòng tôi chợt chua xót.

Nếu tôi sinh ra trong gia đình Yến Lạc, thì tôi hẳn sẽ là một cô bé vô tư hạnh phúc biết bao.

...

Không biết đã ngủ bao lâu, bỗng có thứ gì đó nóng hổi, ươn ướt, vừa thở hổn hển vừa liếm khắp mặt tôi…

Tôi giật mình tỉnh giấc, “á” một tiếng hất chăn ngồi bật dậy.

Yến Lạc đẩy cửa bước vào  “Sao thế?”

Tôi vẫn chưa hoàn hồn, nhìn chằm chằm thứ bị mình đẩy ra.

Thì ra là Cà Ri.

Nó bị tôi đẩy ngã, nằm trên giường chổng bốn chân lên trời, lăn một cái bò dậy, ngước đôi mắt vô tội nhìn tôi, yếu ớt kêu “ư hử” một tiếng.

Yến Lạc bế nó lên  “Xin lỗi, dạo này nó học được cách mở cửa, dọa cậu sợ rồi phải không? Nhưng sao cậu kêu thảm thế, nó cắn cậu à?”

Tôi lau lớp nước miếng do Cà Ri liếm trên mặt, tim vẫn còn đập thình thịch  “Không cắn, chỉ là bị giật mình thôi…”

Tôi còn tưởng lại mơ thấy Cư Diên.

Bị hù phen này thì ngủ tiếp là không thể nào rồi, tôi chìa tay ra với Cà Ri  “Xin lỗi nhé Cà Ri, lúc nãy có làm mày đau không?”




/484

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

Chính sách bảo mật

Điều khoản sử dụng

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status