Mẹ tôi bắt đầu hỏi chị sau khi cưới định đi đâu hưởng tuần trăng mật.
Chị cười ngượng “Có thể là đi Phuket.”
Mẹ tôi xua tay với vẻ xem thường “Nơi đó không an toàn, sao không đi Mỹ, làm chuyến du lịch vòng quanh nước Mỹ đi. Nghĩ đến mấy năm nay con chỉ lo học, chưa từng ra ngoài du lịch, mẹ thấy là thiệt thòi thay con. Các con cứ đi chơi, mẹ tài trợ cho, bố con sẽ góp tiền.”
Bố tôi cũng gật đầu “Đúng đó, muốn đi đâu thì cứ đi, đừng lo tiền bạc.”
Chị gái ở bên kia cảm ơn bố mẹ, còn tôi thì trong lòng dâng lên đủ vị chua xót.
Lúc làm hộ chiếu, xin visa cho tôi thì nói không có tiền, còn chị tôi đi hưởng tuần trăng mật thì lại được tài trợ “muốn đi đâu thì đi”.
Mẹ tôi còn chủ động bảo chị cứ đi Mỹ, này là đang cố ý chọc tức tôi à?
Trong lòng tôi khó chịu đến mức xem Gala cũng chẳng nổi, tôi đứng dậy “Con buồn ngủ rồi, về phòng ngủ trước.”
Mẹ tôi “Ngủ thì ngủ đi, ai hỏi mày đâụ”
“…”
Tôi mím môi quay vào phòng.
Được.
Bà ấy đã không cho tôi đi Mỹ thì tôi cũng đừng trách tôi.
Ngày mai tôi tuyệt đối sẽ không đi
Dù có bị đánh chết cũng sẽ không đi
Bố tôi thấy tình hình không ổn, vội đuổi theo “Tiểu Hạ Tiểu Hạ ”
Ông theo tôi vào phòng, hạ giọng xuống “Tiểu Hạ, mẹ con là người hiếu thắng, lời nói chẳng bao giờ chịu nhường nhịn. Bố biết con ấm ức, nhưng Tết nhất rồi, con nể mặt bố và chị, đừng chấp mẹ con, nhường bà ấy một chút.”
Nghe xong, tôi vừa đẩy vừa đuổi ông ra ngoài, “rầm” một tiếng đóng cửa thật mạnh.
Cả ngày chỉ nghe “mẹ con tính tình không tốt”, “con nhường mẹ đi”, “đừng chấp mẹ”.
Chẳng lẽ tính khí tốt thì phải chịu cho tính khí xấu bắt nạt à? Đạo lý gì thế?
Tôi không nhường Tuyệt đối không nhường Không nhường nữa
Sáng hôm sau, cả nhà bắt đầu bận rộn vì chuyện trọng đại của chị tôi.
Mẹ tôi chê bố ăn mặc không ra gì, bắt ông mặc lại bộ bà đã chọn, chỉ huy ông xoay như chong chóng.
Tôi cũng đã tỉnh, nhưng không chịu dậy.
Chị tôi đến gõ cửa, bố tôi đến gõ cửa, nhưng tôi đều mặc kệ.
Hai “tiền đạo” đều thất bại, tôi còn tưởng tiếp theo sẽ đến lượt “hậu vệ thép” là mẹ tôi ra tay, chuẩn bị một trận cứng đối cứng.
Ai ngờ bà ấy chỉ nhẹ bẫng buông một câu bên ngoài “Nó không ra thì khỏi đưa nó theo. Nếu nhà Cư Diên có hỏi, cứ nói là nó theo bạn sang Mỹ du lịch rồi.”
Câu này khiến tôi như bị sét đánh ngang tai.
Nếu tôi có đi hay không cũng chẳng quan trọng, thì sao lúc trước lại cản tôi ra nước ngoài?
Chẳng qua là bà ấy không muốn bỏ tiền cho tôi, không muốn thấy tôi sống tốt mà thôi
Tôi đẩy cửa xông ra, vừa lên tiếng giọng đã uất nghẹn “Mẹ nói chị đi gặp mặt gia đình bên kia thì không thể thiếu người, nên con mới không đi Mỹ. Vậy sao giờ lại nói dối là con đi rồi? Mẹ là đồ lừa đảo Mẹ thiên vị Con hận mẹ Con ghét mẹ ”
Bố tôi vội bước lên giữ chặt tôi, không cho tôi nói thêm.
Tôi vừa giãy vừa khóc òa “Bố giữ con làm gì? Rõ ràng là mẹ sai Con không muốn nhìn thấy mấy người nữa, mấy người đều là đồ xấu xa ”
Mẹ tôi chẳng thèm lại gần, đứng cách xa như chuyện chẳng liên quan đến mình.
Hôm nay bà ấy diện toàn đồ đắt tiền nhất, còn đeo cả sợi dây chuyền ngọc trai thiên nữ.
|
/484
|

