Khi bày đũa, tôi quên mất vẫn đang đeo vòng tay, tay vừa chạm vào mặt bàn lập tức phát ra một tiếng “keng” giòn tan.
Tôi giật mình, lo lắng nâng cổ tay lên xem.
May quá, không sứt mẻ gì.
Nếu mẻ thì tiếc lắm.
Chưa kịp tháo vòng tay ra, mẹ tôi đã quát “Mày khoe đủ chưa? Sắp ăn cơm rồi còn đeo làm gì? Suốt ngày vụng về, phải làm hỏng thì mày mới vừa lòng đúng không? Không thể nào để yên cho cái gì tốt đẹp trong nhà này à?”
Bố tôi không nhịn được nữa, nói đỡ cho tôi “Thôi nào, con nó thích thì cứ để nó đeo, có làm sao đâu, cũng không thể dễ dàng vỡ như vậy được, em bớt nói lại đi. Tết nhất rồi, đừng mắng con suốt.”
Mẹ mắng tôi thêm mấy câu, rồi “hừ” một tiếng coi như bỏ qua.
Chị vỗ vai tôi, ngồi cạnh, khẽ nói “Tiểu Hạ, mẹ chỉ là quen miệng thôi, em đừng để bụng.”
Tôi cúi đầu nhìn chiếc vòng ngọc phỉ thúy sáng long lanh.
Trong một thoáng, tôi thật sự muốn đeo nó rồi nhảy từ ban công xuống.
Nhưng cuối cùng, vẫn là không dám.
Tôi uể oải tháo vòng phỉ thúy xuống, bỏ vào hộp, sau đó trong tiếng hợp xướng mở màn của chương trình Gala, tôi cầm đũa lên ăn.
Bị mẹ mắng một trận khó nghe như thế, bữa cơm tất niên này tôi ăn thế nào cũng không thấy thoải mái.
May mà lúc xem Gala, tôi nhận được ảnh Yến Lạc gửi từ Mỹ về.
Phần lớn là cảnh đường phố nước Mỹ, phố xá sầm uất, xe cộ đông đúc, bầu trời rất đẹp, đèn đêm rực rỡ.
Còn có ảnh nhà mới của anh Yến Khởi và ảnh chụp chung của cả nhà họ Yến nữa.
Từ sau khi anh Yến Khởi đi du học, tôi chưa từng gặp lại anh ấy lần nào. Trong ấn tượng của tôi, anh là một chàng trai cao lớn, hiền hòa, hơi rụt rè, không quá nổi bật.
Nhưng giờ đây trong ảnh, anh ấy gần như thay đổi hoàn toàn.
Anh cao hơn, đẹp trai hơn, phần tóc mái vốn luôn che trước trán được chải gọn lên, đeo một cặp kính gọng bạc, mặc áo khoác dài có chất liệu sang trọng, ăn mặc chỉnh tề, khí chất tao nhã, trông chẳng khác gì công tử nhà tài phiệt lâu đời.
Điều này lại càng làm Yến Lạc đang cười ngớ ngẩn, giơ tay làm dấu chiến thắng bên cạnh trông như con trai nhà địa chủ.
Chị tôi cũng ghé lại xem, hỏi “Đây là anh Khởi à? Từ lúc anh ấy sang Mỹ chị cũng chưa gặp lại lần nào, suýt nữa là nhận không ra.”
Tôi lập tức lật từng tấm ảnh cho chị xem, giọng không giấu được sự tự hào “Chị xem, giờ anh Khởi có phải đẹp trai lắm không? Anh ấy là bác sĩ của một bệnh viện tư, năm nay còn mua nhà nữa đó.”
“Ừ, anh Khởi đúng là tấm gương của chúng ta.” Chị ấy nhìn ảnh cả gia đình nhà họ Yến, hỏi tôi “Bác trai, bác gái năm nay cũng sang Mỹ à?”
“Đúng ạ.” Vừa nhắc đến tôi lại thấy tiếc “Ban đầu họ cũng muốn đưa em đi, chỉ cần em có hộ chiếu và visa là được, nhưng mà…”
Chị tôi hỏi “Không làm kịp sao? Tiếc thật, chị còn chưa từng đến Mỹ. Nếu em đi được, cũng có thể trải nghiệm văn hóa ở nước ngoài, mở mang tầm mắt.”
Mẹ tôi lập tức xen vào “Nhà họ Yến chỉ là khách sáo với nó thôi Một chuyến bay, vé máy bay hơn một vạn, ai rảnh mà bỏ tiền cho một đứa ngoài như nó? Chỉ có nó ngu ngốc mới tin là thật ”
Chị tôi cũng cho rằng nhà họ Yến sẽ không bỏ ra khoản tiền lớn như thế cho tôi, liền cười trừ bỏ qua.
|
/484
|

