Ông đẩy cửa, vui vẻ nói với tôi “Đừng viết nữa, mẹ con cho con ra ngoài rồi, chị con cũng đã về.”
Ra ngoài, tôi thấy mẹ đang đứng trước tấm gương tường ngắm cái khăn mới.
Tôi cúi đầu lễ phép chào “mẹ”, bà như thái hậu ban ân, nói “Cư Diên cũng mua quà cho mày, đi mà xem đi.”
“Vâng.”
Tôi đến bên chị, khẽ gọi “Chị." Rồi ngồi xuống, nhận hộp quà từ tay chị.
Chiếc hộp vuông vức, không lớn, bọc giấy gói quà, nhìn chẳng có gì đặc biệt, nhưng mở ra thì bên trong lại là một chiếc vòng ngọc phỉ thúy.
Mẹ vẫn nhìn tôi qua gương, thấy vòng ngọc liền nhanh chóng sải bước tới hỏi chị tôi “Sao thế này? Sao nó lại là vòng ngọc? Có phải con đưa nhầm quà của mẹ với nó không?”
Vừa nhìn thấy chiếc vòng ngọc, tôi cũng tưởng là tặng nhầm.
Con gái tuổi tôi, ai lại đeo vòng ngọc phỉ thúy thế này?
Nhưng vừa nghe mẹ nói vậy, tôi lập tức đeo vào ngay, còn cố ý giơ tay lên cho chị tôi xem “Chị nhìn này, không to không nhỏ, vừa khít luôn.”
Mẹ tôi ngồi bên cạnh chị, tháo khăn quàng Cashmere trên cổ xuống, giục chị hỏi xem Cư Diên có phải đưa nhầm quà không.
Chị tôi rõ ràng cũng không biết Cư Diên mua quà gì cho chúng tôi, nên lúc này chị cũng hơi ngạc nhiên “Không nhầm đâu… anh ấy nói hộp to là tặng cho mẹ, hộp nhỏ là cho Tiểu Hạ.”
Tôi liếc nhìn chiếc hộp to đựng khăn quàng cổ xong cũng vô tình thấy được dáng vẻ định nói lại thôi của mẹ tôi, trong lòng thầm khoái chí.
Chắc chắn là bà ấy đã để mắt tới chiếc vòng ngọc này rồi.
Tuy tôi không thích vòng ngọc phỉ thúy, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không đưa cho bà.
Trước khi mẹ kịp mở miệng, tôi đã bật dậy chạy vào bếp
“Bố Bố xem này Anh Cư Diên mua cho con chiếc vòng tay đẹp lắm ”
Bố tôi bưng đĩa sủi cảo vừa vớt ra đặt lên bàn, cầm tay tôi nhìn qua “Ôi chà, vòng ngọc này đẹp thật, vừa xanh vừa trong, chắc tốn không ít tiền đâụ”
Ông quay sang nói với chị tôi “Tiểu Huân, con bảo Cư Diên sau này đừng mua đồ đắt thế nữa. Lần trước tặng thuốc lá, rượu, dây chuyền ngọc trai cho bố mẹ, lần này lại mua vòng ngọc cho Tiểu Hạ. Hai đứa đi làm đều rất vất vả, kiếm được tiền thì nên để dành, đừng tiêu xài hoang phí. Nhà mới của hai đứa còn chưa có, tiền đặt cọc bố nhất định sẽ lo, đến lúc đó hai đứa phải nhận cho bằng được.”
“Không cần đâu bố, tiền của bố mẹ cứ để dành cho Tiểu Hạ đi. Tiền tụi con kiếm đủ xài rồi, bố mẹ không phải lo. Có thể là Giáng Sinh trước anh ấy không mang quà cho Tiểu Hạ, thấy áy náy nên nhân dịp Tết tặng lại thôi." Nói xong chị quay sang nhìn tôi “Xin lỗi nha Tiểu Hạ, chị chỉ lo mua đồ Tết cho nhà, quên mua quà cho em. Mai chị lì xì cho em bù nhé.”
Tôi thấy hơi ngại, vì việc tôi khoe khoang vòng tay lúc này chẳng khác gì ám chỉ chị Thấy không, bạn trai chị còn nhớ mua quà cho em, còn chị thì chẳng để ý gì cả.
Nhưng tôi thực sự không có ý đó, vừa định nói không cần đâu thì mẹ tôi đã nhanh chóng chặn lại “Con vẫn là trẻ con, lì xì gì chứ Ngày mai gặp nhà Cư Diên, người lớn bên đó biết đâu còn lì xì cho nó, con thì thôi đi. Đừng có kiếm một mà tiêu hai, chẳng biết tính toán gì cả…”
Mẹ tôi chỉ biết yêu chiều chị gái, tôi xem như đã quen rồi, không buồn nghe tiếp, liền vào bếp giúp bưng đồ ăn ra.
|
/484
|

