Tiếc là, cả kỳ thi tuần lẫn kỳ thi cuối kỳ sau đó, tôi đều rất thảm hại, không chỉ rớt khỏi ngưỡng điểm trường hạng nhất mà thứ hạng còn tụt thẳng xuống.
Xong rồi, kỳ nghỉ đông này, tôi chắc chắn sẽ sống chẳng có chút tôn nghiêm nào.
Ngày cả nhà Yến Lạc ra nước ngoài đã định, rơi đúng vào dịp vừa nghỉ học, vé máy bay rẻ nhất.
Mẹ không cho tôi ra khỏi nhà, ngày nào cũng nhốt tôi trong phòng làm bài, viết đề, ngay cả việc đi tiễn nhà họ Yến cũng không được.
Chiều hôm họ ra sân bay, tôi đứng bên cửa sổ, nhắn cho Yến Lạc chúc cả gia đình cậu ấy thượng lộ bình an.
Họ gọi taxi, vốn có thể từ cửa nam gần nhà đi thẳng, không cần đi ngang nhà tôi, nhưng tin nhắn gửi đi chưa được bao lâu, cả nhà họ Yến đã kéo vali đến dưới lầu nhà tôi, hướng về cửa sổ phòng tôi vẫy tay.
Tôi vội mở cửa sổ, cũng thò người ra vẫy lại, gió lạnh lùa vào cổ áo và ống tay áo nhưng tôi vẫn không thấy lạnh chút nào.
Vì sợ làm mẹ chú ý, chúng tôi chẳng ai lên tiếng, chỉ lặng lẽ vẫy tay.
Mẹ Yến ra hiệu bảo tôi vào trong, thò người ra thế này nguy hiểm lắm.
Thấy tôi rụt vào, họ mới hạ tay, kéo vali đi tiếp.
Đợi họ lên xe rời đi, tôi vẫn còn đứng ở cửa sổ, lòng thấy trống trải hẳn.
Từ giờ, dù có bị ấm ức ở nhà, tôi cũng chẳng còn chỗ nào để trốn nữa rồi.
Nhà Yến Lạc ra nước ngoài không đem theo Cà Ri, tôi rất muốn chăm nó, nhưng mẹ tôi ghét động vật, lại dị ứng với lông chó mèo, nên mẹ Yến gửi nó cho nhà bạn trông hộ.
Quay lại bàn học, nhìn đống bài tập chất cao như núi, tôi thoáng muốn xé toang tất cả.
Nhưng chỉ nghĩ vậy thôi, vì Yến Lạc không ở đây, ai sẽ giúp tôi photo tài liệu, ai sẽ cho tôi chép bài nữa?
Thế nên không thể xé, chỉ có thể tiếp tục chịu đựng.
Tôi như một cái máy làm bài, chạy lờ đờ cho đến đêm giao thừa, ngày nào cũng đối mặt với đống đề và tài liệu, nhìn đến phát ngán.
Tối giao thừa, chị tôi cũng về nhà.
Chị bận ở công ty đến tận sáu giờ, lúc về ngoài phố đã rộn ràng tiếng pháo.
Mẹ tôi vừa thấy chị ấy liền cười tươi ngay, hỏi sao Cư Diên không tới.
Chị nói “Anh ấy về nhà ăn cơm tất niên. Sáng mai mười giờ chúng ta đến khách sạn Kim Cảng gặp mặt, uống trà sáng. À, đây là quà anh ấy gửi tặng mọi người.”
Mẹ tôi rõ ràng rất vui “Thằng bé này sao lúc nào cũng khách sáo thế Trời ơi, khăn quàng Cashmere, lại còn là hàng Úc nữa chứ, tặng cho mẹ à? Ôi, làm nó tốn kém quá…”
Chị tôi bỗng hỏi “Tiểu Hạ đâu mẹ?”
“Nó ở trong phòng học bài.”
Chị có chút không đành lòng, khuyên “Mẹ, học cũng đâu cần lúc nào cũng dán mặt vào bàn, Tết nhất tới rồi, cho em con nghỉ một chút đi.”
Bố tôi cũng phụ họa “Đúng đó, Tiểu Hạ vừa được nghỉ đã bị bà ấy nhốt trong phòng, ngay cả tiễn nhà Yến Lạc ra sân bay cũng không được. Con bé ngoài miệng không nói, chứ trong lòng chắc buồn lắm…”
Bà ấy nghe vậy liền quát “Nó tự mình không cố gắng, thi không tốt còn trách tôi quản nghiêm à? Tôi không phải cũng vì nó sao? Nếu là con cái nhà khác, ông nghĩ tôi sẽ quản chắc? Thôi, ai đi gọi nó ra đi, sắp ăn sủi cảo xem Gala rồi.”
Nghe vậy, tôi như được đặc xá, nhưng vẫn nhanh chóng làm ra vẻ đang chăm chú học.
Bố đến gõ cửa gọi “Tiểu Hạ?”
Tôi nói “Vào đi.”
|
/484
|

