Nếu Anh Là Ác Quỷ, Em Nguyện Sa Ngã

Chương 21

/484



Lần này đến đây, tôi thấy nội thất gần như không có gì thay đổi so với nửa năm trước, chỉ là có thêm vài món đồ của đàn ông, chắc là anh Cư Diên cũng thường đến đây.

Anh bảo tôi vào phòng chị gái nghỉ ngơi.

Tôi đã mệt lắm rồi, cũng không muốn cùng anh ngồi đây, mà mắt trân trân nhìn nhau, đành nói “làm phiền anh rồi” sau đó vào phòng, nằm xuống giường, rất nhanh đã ngủ mất.

...

Trong cơn mê man, tôi cảm giác có vật gì đó đang đè lên người mình.

Cả người tôi kiệt sức, ý thức mơ hồ. Tôi cố gắng mở mắt, nhìn thấy một đôi mắt đen kịt.

Đôi mắt ấy, trong căn phòng tối, nhìn chằm chằm vào tôi, giống như hai hố đen lơ lửng giữa không trung.

Tôi lại bị bóng đè sao?

Khó chịu quá.

Tôi muốn tỉnh lại, nhưng không rút tay ra được, cũng chẳng thể kêu ra tiếng, chỉ có thể nhìn đôi mắt ấy ngày càng tiến lại gần.

Đột nhiên, trước tôi mắt tối sầm.

Không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ và bóng tối kéo tới, tôi hoàn toàn thiếp đi.

...

Giấc ngủ này tôi ngủ rất say. Khi tỉnh lại, trong phòng tối đen đưa tay không thấy năm ngón, tôi mò mẫm bật đèn.

Liếc nhìn đồng hồ treo tường thấy đã hơn tám giờ tối.

Tiêu rồi  Tiết tự học buổi tối của tôi 

Nhìn chiếc áo khoác dày được treo trên giá cạnh giường, tôi nghĩ chắc là do chị tôi vào khi tôi đang ngủ, sau đó tiện tay treo giúp.

Tôi lấy áo xuống, vội vàng mặc vào người, nhưng mặc được nửa chừng thì lại ngồi xuống, chẳng muốn động đậy nữa.

Giờ này, cho dù có chạy tới trường tôi cũng chỉ kịp học một tiết cuối.

Thầy cô ngày nào cũng nói phải tranh thủ từng giây từng phút, nhiều hơn mấy điểm là có thể bỏ xa hàng ngàn hàng vạn thí sinh khác.

Nhưng thật sự là tôi rất mệt, rất mệt, chẳng còn sức đến trường nữa.

Hôm nay cứ để mấy ngàn mấy vạn thí sinh đó tạm thời vượt lên trước đi, ngày mai tôi lại đuổi theo.

Tôi ra phòng khách nhỏ, phát hiện trong nhà chỉ có mình tôi, giày của chị gái và Cư Diên đều không có ở cửa.

Hai người họ đi rồi sao?

Tôi lấy điện thoại ra, thấy chị tôi nhắn nói chị đã xin phép nghỉ bệnh cho tôi với giáo viên, lại nói công ty phải tăng ca, sẽ bận nên về rất muộn, nói tôi muốn ăn gì thì gọi đồ ăn ngoài, ăn xong nhớ uống thuốc.

Phía dưới còn kèm theo một phong bao lì xì, chắc là để tôi thanh toán tiền đồ ăn.

Tôi không nhận lì xì mà gửi cho chị một ảnh gif ôm bó hoa hồng, báo tôi đã biết.

Ngủ gần nửa ngày, bụng tôi quả thật có hơi đói, tôi vào bếp tìm đồ ăn, đồng thời trả lời tin nhắn hỏi thăm của Yến Lạc và Nguyên Tố.

Bố cũng nhắn tin tới, ông không trách mắng, chỉ nói hôm nay mẹ tôi đã khóc rất lâu, lại bảo tôi cứ ở nhà chị nghỉ ngơi cho tốt.

Bên dưới cũng kèm một phong bao lì xì, ghi chú   Tiểu Hạ phải vui vẻ .

Mũi tôi cay cay, đáp lại   Cảm ơn bố. 

Bố lập tức gọi điện tới, vừa nghe máy đã nói một tràng 

“Chị con nói con bị sốt, giờ thấy khá hơn chưa? Con đã ăn gì chưa? Có uống thuốc không…”

Tôi nói  “Đỡ hơn nhiều rồi, bố đừng lo. Ngày mai con sẽ đến thẳng tới trường, tuần sau mới về nhà.”

“Vậy cũng được. Tiểu Hạ… chuyện hôm nay bố đã nghe Tiểu Huân kể lại rồi, mẹ con cũng có chỗ không đúng, bố thay bà ấy xin lỗi con, con đừng giận.”

"Không sao đâu bố.”

“Ừ, con nhận lì xì đi, muốn ăn gì thì mua.”




/484

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

Chính sách bảo mật

Điều khoản sử dụng

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status