Lên xe, Cư Diên gọi điện cho chị tôi, nói sẽ đưa tôi về chỗ chị trước, dặn chị lúc đi thì mang theo đồ của tôi.
Cúp máy, anh khởi động xe. Tôi ngồi ghế phụ, nghe thấy Cư Diên ho một tiếng, tôi liền cởi áo khoác trả lại “Anh mặc lại đi.”
“Không cần, em mặc đi, anh bật điều hòa rồi.”
Giọng anh vẫn điềm tĩnh như trước, suốt quãng đường không nhìn đến tôi.
Tôi ngượng ngùng đáp “Vậy… được ạ.”
Mặc áo vào, tôi quay mặt nhìn ra con đường đang vụt qua ngoài cửa sổ.
Nguyên nhân gây ra cuộc tranh cãi với mẹ tôi là do chị gái, trước khi rời nhà tôi còn va ngã chị ấy, vậy mà bây giờ lại được bạn trai chị đưa về nhà chị tránh bão… trong lòng tôi thực sự không dễ chịu chút nào.
Không biết chị tôi và anh rể tương lai có ghét tôi hay không.
Cơn đau đầu vì bị đánh thức vẫn chưa dứt, chưa được bao lâu tôi đã bắt đầu say xe, dạ dày cuộn lên từng đợt, cuối cùng không nhịn được, tôi bụm miệng khô khốc nôn khan một tiếng.
Cư Diên lập tức dừng xe bên đường, quay sang nhìn tôi, anh hỏi “Khó chịu à?”
Tôi gật đầu, yếu ớt nói “Có hơi… say xe.”
Anh đưa tay sờ lên trán tôi, nhanh chóng tháo dây an toàn “Em bị sốt rồi, để anh đi mua thuốc.”
Tôi ngại phiền tới anh “Không sao… em ngủ một lát là…”
Đáp lại tôi là tiếng “rầm” khi cửa xe đóng lại.
Nhìn anh ấy bước về phía hiệu thuốc gần đó, những giọt nước mắt mà tôi cố kìm nén nãy giờ lại trào ra.
Anh Cư Diên, một người ngoài chẳng mấy khi gặp còn quan tâm tôi đến vậy. Nhưng mẹ ruột tôi thì xem lòng tự trọng của tôi như cỏ rác, tùy ý giẫm đạp, hạ nhục.
Tại sao bà ấy lại nói tôi giả vờ ngủ?
Việc đó thì có gì đáng để giả vờ?
Chỉ vì tôi không đạt kỳ vọng của bà, nên ngay cả một giấc ngủ tôi cũng không xứng sao?
Nếu có điều gì bất mãn, sao không nói riêng với tôi?
Tại sao nhất định phải mắng tôi trước mặt chị tôi và Cư Diên, khiến tôi mất mặt?
Tôi không bằng chị gái, nhưng cũng không đến mức như bà nói, chẳng ra gì.
Hơn nữa, mỗi khi cãi nhau mà đuối lý, bà ấy lại khóc trước, làm như thể tôi bắt nạt bà vậy.
Cuộc sống này... tôi thật sự chịu quá đủ rồi
Không lâu sau, Cư Diên quay lại với một túi thuốc và một chai nước.
Anh bóc thuốc, mở sẵn chai nước đưa cho tôi.
Tôi nhận lấy, theo bản năng nói “Anh Cư Diên, cảm ơn anh.”
Anh khẽ đáp lời "Không có gì."
Sau khi uống thuốc, tôi quấn chặt áo khoác, tựa trán vào cửa kính lạnh buốt.
Thuốc bắt đầu ngấm, cơn buồn ngủ kéo đến, nhưng tôi không tiện ngủ trên xe, chỉ có thể cố gắng chống lại cơn buồn ngủ.
Mười mấy phút sau, xe đến nơi ở của chị tôi.
Chị ấy sống một mình tại căn hộ đơn ở trung tâm thành phố.
Tôi từng đến đây một lần.
Là lúc chị mới dọn vào, tôi và bố mẹ mang theo đồ ăn tới thăm.
Hồi đó, mẹ tôi còn muốn ở lại với chị, nói có thể giúp giặt giũ nấu cơm, chờ chị ổn định công việc rồi mới về.
Nhưng chị tôi từ chối.
Chị bảo mình là người lớn, có thể tự chăm sóc bản thân, quần áo thì đã có máy giặt, việc nhà có thể thuê giúp việc theo giờ, bữa ăn thì công ty lo, nếu mỗi ngày mẹ ở nhà nấu cơm chờ chị về, chị sẽ thấy là gánh nặng.
Mẹ tôi vừa mừng vừa lo, về nhà mà cứ xuýt xoa thương chị quá độc lập.
|
/484
|

